Mc 1 21-28
Chúa Giê-su bắt đầu thi hành sứ vụ cứu độ của Ngài trong thành Ca-phác-na-um, một thành phố nhộn nhịp và đông dân miền Ga-li-lê.
Ngày sab-bát, Ngài vào Hội đường. Theo tục lệ Do thái, Ngài được mời đọc sách Thánh và giải thích Lời Chúa. Thánh Mac-cô không nói Ngài đọc sách nào như ở Na-da-rét. Thánh sử nói rằng: Ngài giảng không như các kinh sư mà như Đấng có uy quyền. Từ “ uy quyền” ở đây có thể hiểu là chắc chắn, mạch lạc và đầy ý nghĩa, thấm vào tâm hồn người nghe, và phong cách của Ngài thật uy nghi làm cho mọi người sửng sốt.Ngài gây ngạc nhiên, vì có lẽ từ trước đến giờ , không ai giảng như Ngài: “ Lời Thiên Chúa là lời sống động, sắc bén hơn cả gươm hai lưỡi…” (Dt 4,12).
“ Lập tức”, một người bị quỉ ám la lên: “Ông Giê-su Na-da-rét. chuyện chúng tôi có can gì đến ông mà ông đến tiêu diệt chúng tôi ? Tôi biết ông là ai rồi: Ông là Đấng Thánh của Thiên Chúa”.
Ma quỷ tuyên xưng Chúa Giê-su là Đấng Thánh của Thiên Chúa. Chính ma quỷ nói lên sứ mệnh của Ngài: tiêu diệt ma quỷ. Ma quỷ cũng xưng “chúng tôi”, tức là nhiều. Cũng như ở Ghê-ra-sa, ma quỉ cũng nói rõ “ chúng tôi là đạo binh”. Ma quỷ tràn ngập thế giới và đang thống trị rất nhiều tâm hồn. Quyền lực của ma quỷ rất đáng sợ. Trước mặt Thần dữ, chúng ta chẳng là gì cả, nếu không có Chúa phù trợ.
Lần đầu tiên, trong hội đường Ca-phác-na-um, cuộc chiến đã bắt đầu giữa Satan và Chúa Giê-su: “Ông đến để tiêu diệt chúng tôi sao ?”Đúng thế, sứ mệnh của Chúa Giê-su chính là tước đoạt khỏi bàn tay Satan thế giới nầy và thiết lập Triều đại của Thiên Chúa. Thánh Gia-cô-bê nói: “ Bạn tin vào một Thiên Chúa duy nhất. Bạn làm phải ! Cả ma quỉ cũng tin như thế, và chúng run sợ !” (Gc 219). Đứng trước Giê-su Na-da-rét, Đấng Thánh của Thiên Chúa, Satan đã thấy ngày tàn của nó.Chỉ một lời thôi, Chúa Giê-su đuổi quỷ khỏi người quỷ ám trước mặt mọi người: “ Im đi ! Hãy ra khỏi người nầy! Thần ô uế lay mạnh người ấy và xuất khỏi anh ta”.
Chúng ta có thể tưởng tượng được sự ngỡ ngàng của những người đang có mặt trong hội đường lúc đó.
Nếu chúng ta có mặt lúc bầy giờ, chúng ta sẽ nghĩ sao ? Không lạ gì người ta bàn tán xôn xao với nhau. Lời Ngài không những làm cho lòng người xao động còn có sức khuất phục cả Satan !
Chúa Giê-su không cho quỷ nói vì sợ dân Do thái hiểu sai về sứ mệnh của Ngài, vì họ luôn mong chờ một Đấng Cứu Thế uy quyền và phép tắc đến để tái lập vương triều Đa-vít, vì ma quỷ không đáng tin.
Nhưng hôm nay, Lời Chúa còn mang lấy mãnh lực phi thường như thế không ? Chúa Giê-su, hôm qua, hôm nay vẫn là một, vẫn là Thiên Chúa quyền năng. Hôm qua, Ngài tỏ ra uy quyền. Hôm nay Ngài làm như bất lực. Ngài đã mất đi quyền lực thần linh của Ngài rồi sao ?
Sao hôm nay, Ngài lại để cho Satan thống trị, làn sóng vô thần tràn ngập thế giới, tội ác hoành hành mà Ngài không lên tiếng ? Ngài không còn là Đấng Thánh của Thiên Chúa nữa sao ?
Vấn nạn rất chính đáng !
Chúa Giê-su không xuất hiện cụ thể như ở Ca-phác-na-um, nhưng Ngài vẫn hiện diện. Ngài tôn trọng tự do của con người. Ngài chỉ âm thầm gần như không can thiệp vào cuộc sống con người, để cho họ quyết định vận mạng của họ. Chọn Chúa hay ma quỷ, là quyền của họ.
Khi xưa, tiên tri Ê-li-a cũng mang tâm trạng như thế. Ông than vãn với Chúa: “ Lạy Chúa, đủ rồi, hãy lấy mạng sống của con đi, con không tốt hơn cha ông của con”.
Ê-li-a đã bước đến ngưỡng cửa của thất vọng. Một tiên tri mạnh mẽ như ngài lại thất vọng như thế, thất vọng vì dân ngài, thất vọng vì bản thân, thất vọng vì Chúa mình !
Một số người trong Giáo Hội hôm nay cũng mang tâm trạng như thế.
Chúng ta không thể hiểu Thiên Chúa. Ngài như than hồng vùi dưới tro. Ngài có thì giờ chờ đợi con người bên kia ngưỡng cửa của lồng lộn, của nổi loạn, của thất vọng. Ngài chờ đợi cho con người cảm thấy mình không là gì cả, lúc ấy, Ngài sẽ tỏ uy quyền của Ngài như một núi lửa phun trào.
Con người là gì ? Như cây cỏ thôi. Những nổi loạn của họ là gì ? Tro bụi thôi. Ngài trao thế giới nầy trong tay chúng ta. Chúng ta có thể cứu vớt hay chết chìm với nó. Ngài vẫn có mặt trong nếp sống xô bồ của họ. Con người nổi loạn vì họ không tìm đâu được bình an. Chính chúng ta, người tin Chúa, phải cứu vớt thế giới, chúng ta đã làm được gì ? Chúa bảo chúng ta phải là ánh sáng thế gian, là muối đất. Tại sao thế giới hôm nay lại tan rữa trong tội ác, phải chăng ánh sáng đã quá lu mờ và muối đã lạt ?
Lời Chúa còn là lương thực hằng ngày của chúng ta không ? Hay chính chúng ta đã nhàm chán của ăn cần thiết nầy, như dân Do thái xưa trong sa mạc đã chán ngấy manna Chúa ban để cứu sống họ ?
Lời Chúa không còn đủ sức để xua đuổi ma quỷ ra khỏi tâm hồn con người hôm nay, vì chính chúng ta không còn chứa đựng sức mạnh của nó trong tâm hồn chúng ta, chúng ta không còn đủ sức để trào tràn sức sống của nó trong cuộc sống chúng ta ?
Thiên Chúa đã trở nên yếu đuối vì chúng ta yếu đuối. Ngài bất lực trước làn sóng tội ác vì chính chúng ta bất lực.
Chúng ta chỉ có thể cứu vớt thế giới khi chúng ta được nuôi dưỡng bằng Lời Hằng Sống, khi chúng ta trở thành Lời sống động và đáng yêu.
Chúng ta phải làm sao cho người ta ngạc nhiên vì thấy Lời Chúa trở thành hiện thực nơi chúng ta. Nơi Mẹ Tê-rê-xa Calcutta , Lời đã trở thành yêu thương và quên mình. Nơi Đức Chân Phước Gioan-Phao-lô II, Lời đã trở nên khiêm tốn và can đảm. Chúng ta hãy nhìn các thánh. Các ngài cũng như chúng ta, phải đem hết tâm lực để thực thi Lời Chúa. Ông Le-on Bloy, một văn sĩ Pháp đã nói: “ Chỉ có một nỗi buồn là chúng ta không nên thánh”.