Khi sinh ra, nó cũng như tất cả mọi con người khác. Một đứa bé thánh thiện và trần trụi.
Rồi nó tập đứng, ngã lên ngã xuống, ngã rất nhiều nhưng nó vẫn gượng dậy, gồng mình lên và một ngày, nó đã có thể đứng vững. Đứng vững trên đôi chân của chính mình. Lớn thêm một chút, nó chập chững tập đi. Những bước đi đường đời, nhiều sỏi đá và đầy rẫy chông gai.
Đến một ngày, nó nhìn thấy một đôi giày. Một đôi giày thật đẹp, thật xinh xắn và thật ấm áp. Đồng hành với đôi giày, nó cảm thấy tự tin hẳn lên. Mỗi bước chân dường như trở nên mạnh mẽ,trở nên hiên ngang - những bước chân của sự vững vàng.
Nhưng đến một ngày, nó cảm thấy bàn chân nhói đau. Nó nhìn lại và chợt nhận ra một điều - đôi giày quá chật so với bàn chân của nó.
Nghiến răng, nó cố tiếp bước nhưng càng đi, cảm giác càng nặng nề, đôi bàn chân càng như thắt chặt và đôi bàn chân đau, bàn chân bầm tím. Đến lúc đó nó chợt hiểu rằng, thì ra đôi giày này không phải dành cho nó.
Và lúc đó dẫu thích thú, dẫu quý mến, dẫu thật sự cần thiết… nhưng khi biết nó không dành cho mình, nó vẫn vui vẻ, gượng cười, tháo bỏ đôi giày, để sang một bên và sẵn sàng tiếp bước.
Không còn giày ở bên nữa... bàn chân sẽ phải tự bước đi bằng chính da thịt của mình... dẫu sẽ là "yếu ớt", dẫu có là mỏng manh, dẫu có đau đớn nhưng nó sẽ vẫn tiếp bước. Bước trên đôi chân trần của chính mình, chẳng phải nó từng bước đi như thế, như lúc mới sinh đó sao? Quan trọng là nó đã tìm thấy và lựa chọn cho mình một lối đi, một con đường phù hợp... Bàn chân nay đã tìm thấy một con đường cho chính mình. Và nó sẽ lại bước tiếp cùng với biết bao bàn chân khác trên con đường của cuộc đời, con đường dài hun hút, con đừng đẫy rẫy những chông gai...
Thà chấp nhận đau vì sỏi đá hơn là đau vì sự chịu đựng, vì sự gượng ép… Đau chỉ vì muốn có một đôi giày không vừa vặn và không thực sự dành cho mình.
Cái gì đã vỡ là vỡ... thà nhớ lại khi nó tốt đẹp nhất còn hơn là chắp vá lấy được để rồi suốt đời cứ phải thấy những chỗ vỡ...
Tạm biệt một số thứ... một số thứ từng là của mình nhưng không dành trọn cho mình.
Thôi vậy, hãy cứ để nó trôi theo hướng mà nó cần phải đến...
Nhưng có lẽ nhiều người vẫn còn băn khoăn về kết chuyện.
'' Không còn đôi giày ấy thì nên tìm đôi giày khác, chắc sẽ không thiếu một đôi giày vừa với bàn chân ấy đâu. Sao lại phải đi bằng chính da thịt của mình mãi chứ? Nếu đi mãi như thế bạn sẽ cảm thấy đau lắm rồi đến một lúc nào đó bàn chân ấy sẽ bị những vết thương khác làm cho đôi chân ta không thể bước đi được nữa.'' - một cái nhìn rộng và thực tế hơn.
'' Sự chia tay là vì giày hay vì bàn chân? Thực chất đôi giày không hề thay đổi, có chăng là nó sẽ cũ theo năm tháng. Lỗi là ở bàn chân đang dần to lên, bàn chân đang thay đổi và đôi giày bị bỏ rơi. Không có đôi giày này bàn chân không hề khó khăn mà ngược lại còn có thể vui vẻ thoải mái hơn với đôi giày mới. Cuộc sống thường bất công như thế. Hi vọng một ngày kia khi bàn chân không tìm thấy sự hạnh phúc bên những đôi giày mới thì bàn chân xin hãy một lần nhớ đến đôi giày ngày xưa...'' - một ý kiến đáng suy nghĩ.
Vậy còn bạn, bạn nghĩ sao về câu chuyện này ?