Một tác giả người Mỹ có kể lại câu chuyện sau đây:
Một chủ nông trại trở về nhà sau một chuyến công du nhiều ngày. Vừa về đến nhà ông đến thăm ngay nông trại của mình. Tại đây, người đầu tiên mà ông gặp là người tá điền trung thành của ông. Đến vào giữa lúc người tá điền ngồi vào bàn ăn, người chủ nông trại quan sát thấy người này dừng lại một phút để cầu nguyện và dâng lời tạ ơn Chúa. Được hỏi đang làm gì, người tá điền trả lời như sau:
- Thưa ông, tôi tạ ơn Chúa vì Ngài đã ban thức ăn cho tôi.
Lướt nhìn vào bữa ăn vô cùng đạm bạc đang chờ đợi người tá điền, người chủ nông trại liền nói:
- Nếu Chúa ban tặng cho tôi một bữa ăn tồi tệ như vậy thì tôi không thể mất thì giờ để cám ơn.
Nghe thế người tá điền liền cho biết:
- Tôi thật mừng vì còn gặp được ông ngày hôm nay, bởi vì tối hôm qua tôi mơ thấy rằng người giàu có nhất làng này sẽ qua đời trong hôm nay.
Nghe thế người chủ nông tại khong giấu được bối rối. Còn ai là người giàu có nhất trong làng này. Tối hôm đó người chủ nông trại cho mời bác sĩ bạn thân của mình đến dùng cơm, dĩ nhiên ông muốn biết về tình trạng sức khỏe của mình. Người bạn bác sĩ cho biết ông hoàn toàn khỏe mạnh. Dù vậy trong bữa cơm hôm đó người chủ nông trại hầu như không còn cảm thấy muốn ăn bất cứ món nào. Ông lắng nghe đồng hồ điểm từng tiếng: 9, 10, 11, 12. Bỗng có tiếng gõ cửa, người giàu có như muốn đứng tim, ông từ từ ra mở cửa. Một gương mặt hớt hãi ló qua cánh cửa đang hé mở để loan báo như sau:
- Thưa ông, chúng tôi lấy làm buồn báo tin cho ông biết. Người tá điền của ông vừa mới qua đời.
Người chủ nông trại thở ra nhẹ nhỏm bởi vì thần chết chưa gõ cửa nhà ông. Tuy nhiên ông chợt nghĩ: "Người giàu có nhất trong làng này không phải là ta".
~~**~~**~~**~~**~~
Quí vị và các bạn thân mến,Người Việt Nam chúng ta thường nói:
"Của làm ra để trên gác.
Của cờ bạc để ngoài sân.
Của phụ ấm để ngoài ngõ".
Xét cho cùng có của cải nào trong cuộc sống này mà không là phù vân, ganh đua tới chết có mang theo cho mình một đồng xu nhỏ hay một tấc đất không. Của cải đích thực chính là những gì nó còn tồn tại với con người bên kia cái chết. Thành ra người ta chỉ có thể lượng giá được ai là người giàu, ai là kẻ nghèo bằng những giá trị vĩnh cửu mà thôi. Thánh Phaolô nói: Thiên Chúa đã trở nên nghèo nàn để cho con người trở nên giàu có. Sự giàu có mà Thiên Chúa mang đến cho con người là gì nếu không phải là những giá trị vĩnh cửu, những gì sẽ mãi mãi tồn tại với con người bên kia cái chết.
Trong Tin Mừng, Chúa Giêsu đã không ngừng kêu gọi chúng ta phải ra sức làm việc để thu tích kho tàng vĩnh cửu nơi mối mọt và sâu bọ không thể đục khoét được.
Mùa Vọng, Giáo Hội kêu mời chúng ta tỉnh thức. Tỉnh thức để không ngừng nhớ được đâu là cùng đích của cuộc sống, đâu là những giá trị vĩnh cửu phải đeo đuổi và xây dựng.
Lạy Chúa, sống giữa thế gian nhưng không thuộc về thế gian.
Xin cho chúng con luôn biết tâm niệm về lời giáo huấn ấy của Chúa để trong tất cả mọi sự chúng con luôn biết tìm kiếm và thực thi những giá trị của nước trời là công lý, hòa bình, yêu thương, bác ái, huynh đệ.
Xin cho chúng con luôn tỉnh thức để biết rằng: Mỗi một nghĩa cử chúng con thực thi là một bước chúng con tiến gần đến kho tàng vĩnh cửu mà Chúa đã dành cho chúng con. Amen.