Monday
18
March
2024
Sunday, March 26, 201712:13 AM(View: 21837)
Đột quỵ hay tấn công vào buổi sáng, cần phòng tránh thế nào?
Wednesday, March 8, 20177:18 PM(View: 12926)
5 loại ung thư khó phát hiện sớm hiện nay Khoa học phát triển có thể phát hiện được nhiều loại ung thư từ rất sớm nhưng vẫn có rất nhiều bệnh ung thư khó có thể chẩn đoán khi mới manh nha và khi có dấu hiệu thì đã muộn Dưới đây là 5 loại ung thư khó phát hiện sớm hiện nay:
Saturday, August 6, 20161:10 PM(View: 16306)
Phương pháp thông dụng chữa bịnh tại Nhật Bản ngày nay là uống nước lọc ngay khi vừa thức dậy vào mỗi buổi sáng. . Cho các vị lớn tuổi, các bịnh nan y, cũng như các chứng bịnh thông thường, cách chữa bịnh uống nước lọc đã được tìm ra bởi ủy hội y học Nhật Bản với tỷ lệ cao đã chữa khỏi các chứng bịnh dưới đây:
Thursday, May 8, 201412:00 AM(View: 32672)
Cho thêm 3 cups mật ong vào dung dịch này, trộn đều và cho vào chai. Mỗi sáng sớm, uống một muỗng soup trước khi điểm tâm. Cứ uống đều đặn như vậy, các mạch máu ở tim sẽ được thông suốt, hết bị nghẽ
Tuesday, May 6, 201412:00 AM(View: 28071)
Vì vậy, mỗi chúng ta, nhất là những người lớn tuổi, buổi tối trước khi đi ngủ nên uống khoảng 200 ml nước (chừng một cốc), thì sáng ngủ dậy, không những máu không bị đặc mà còn loãng ra. Các chuyên gia y học cũng khuyên rằng, buổi tối trước khi đi ngủ uống nước khiến cho máu loãng ra, có lợi cho sự tuần hoàn của mạch máu, giúp phòng chống tai biến mạch máu não. Có nhiều nguyên nhân dẫn đến tai biến mạch máu não, sự đông đặc của máu tăng lên chỉ là một trong những nguyên nhân gây bệnh. Tuy nhiên, có thể khẳng định thói quen uống nước trước khi đi ngủ có tác dụng nhất định đối với việc phòng chống tai biến mạch máu não.
(View: 21727)
Tôi cầu xin: “Xin Mẹ cho vợ chồng con được sống với nhau 5 năm nữa.” Tôi không muốn tôi chết trước nàng, tôi không muốn nàng chết trước tôi. Nàng chết trước tôi không biết tôi sống ra sao. Tám mươi tuổi, tôi sống với nàng 60 năm, tôi sống dựa vào nàng. Tôi sống bằng Tình Yêu của nàng. Năm 1976 gặp lại nhau, Lê Trọng Nguyễn nói: “Tao không biết mày có đi được không. Tao cứ tưởng mày làm USIS là mày đi được. Hôm tao gặp thằng S. ở trong khu nhà mày, tao hỏi nó mày có đi được không? Nó nói mày không đi được. Tao kêu lên: “Làm sao nó sống? Nó sống bằng gì? ” S. nó nói: “Nó sống bằng Tình Yêu của vợ nó.”
(View: 22501)
Và còn biết bao việc làm khiến cho cha mẹ phải đau lòng . Nhưng họ đâu biết rằng , mình là người rất hạnh phúc , vì có biết bao người phải mồ côi cha mẹ , có muốn được cảm giác cha mẹ quan tâm cũng không được , còn chúng ta có thì không hề biết trân trọng, lại cho rằng cha mẹ thật phiền phức lúc nào cũng không cho ta làm việc này , làm việc kia .Bên cạnh đó cũng có nhiều bạn rất hiếu thảo với cha mẹ mình.
(View: 19581)
Ngước mắt vượt qua khung cửa sổ – ngắm nhìn những vì sao. Cảm nhận thật rằng bạn đang sống, bản lĩnh, mạnh mẽ và xứng đáng. Dù bất kì điều gì xảy ra, tất cả chỉ là bắt đầu – Với tất cả những gì vốn có đang chờ đón bạn ở phía trước trong ánh mắt lấp lánh niềm tin của ngày mới đang đến.
WEBSITE STATISTICS
2,319,686,071,854,749,159

QUÈ QUẶT 26 NĂM, NHỜ CẦU NGUYỆN BẰNG KINH MÂN CÔI, ĐƯỢC CHỮA LÀNH

Friday, June 13, 201412:00 AM(View: 16113)


Ông Phêrô Sửu, thuộc giáo xứ Thanh Hóa, Bảo Lộc, giáo phận Đà-lạt, đã kể lại việc mình được ơn lạ đặc biệt của Đức Mẹ như sau:
blank
“Năm ấy tôi lên 14 tuổi, cha mẹ cho tôi đi học. Một hôm bỗng thấy hai đầu gối tê tê, buồn buồn, có phần đau nhức… đang đi có lúc phải ngồi bệt xuống, một lúc lâu mới đứng dậy được. Về mách với mẹ, mẹ lại mắng:
“Cứ vật nhau mãi với trẻ con, đau gì mà đau!”
Chừng một năm tôi không còn đi được nữa, bấy giờ cha mẹ mới lo tìm thầy chạy thuốc, nhưng quá rồi, vô ích, tiền mất tật mang, nhà nghèo hết tiền uống thuốc. Cha tôi bảo:
- “Thôi, nó chịu tật vì bệnh gia truyền rồi, ông nội nó cũng vậy, chịu què đến chết, không tài nào chữa được.”

Tôi nay què thật. Sau đó hết đau nhưng đã thành tật: Chỉ ngồi, muốn xê dịch phải nhảy chồm như con cóc, hai bàn tay thành chín dạn, ai thấy cũng cười, trẻ con chế nhạo! Nhưng Chúa thương, cho tôi làm việc như người lành lặn. Tôi chuyên môn làm nghề đơm tôm cá. Người ta lội xuống nước đến đầu gối; tôi lội xuống thì nước đến cổ, đến cằm, thế mà tôi vẫn kiếm được nhiều cá, tôm hơn người và mẹ tôi đi bán cũng đắt hàng hơn người khác, khiến có người ghen: có tật có tài. Phần tôi, tôi tin chắc Đức Mẹ thương vì gia đình tôi nghèo, cha tôi yếu bệnh, đến khi tôi được 30 tuổi thì cha tôi không làm gì được nữa, chỉ còn mẹ, tôi và một em gái. Cha tôi bây giờ chỉ lo đi giúp đỡ kẻ liệt, đọc sách, mời cha xức dầu hoặc đưa của ăn đàng .v.v…

Một hôm cha tôi giúp một kẻ liệt nhà giàu, ông có nhiều ảnh thánh, hôm ấy ông mua được bức ảnh Đức Mẹ mới tinh, về treo trên bàn thờ, còn bức ảnh cũ ông bảo treo nhà dưới. Đó là ảnh Đức Mẹ hồn xác lên trời, cha tôi xin, ông liền cho ngay; cha tôi mang về bảo tôi sửa bàn thờ và treo lên rồi bắt tôi mỗi ngày ba buổi: sáng, trưa, tối đến trước ảnh đó ngắm và đọc 50 kinh mân côi, cầu xin với Đức Mẹ cho đứng lên được mà đi nhà thờ cho người ta khỏi chia trí. Tôi mừng lắm, tuân theo lời cha dạy, mỗi lần đến trước ảnh Đức Mẹ, tôi lần chuỗi sốt sắng và tha thiết cầu xin với Mẹ, cho tôi đi đứng như thường, kẻo mỗi lần lên rước lễ mà nhảy như cóc thì cả nhà thờ chia trí lắm.
blank
Thi hành như lời cha dạy được bốn tháng, một hôm, tự nhiên tôi muốn đi xưng tội mà nhà tôi ở xa nhà xứ độ ba cây số, đường đất bị mưa lầy lội, nếu tôi cứ chồm nhảy sẽ lấm bẩn hết quần áo. Vì thế mẹ tôi phải cõng đi. Nhưng vì già yếu, cõng được một quãng thì mệt, liền đặt tôi xuống, tôi cởi áo quần dài, mặc quần cụt nhảy mà đi để mẹ tôi khỏi phải cõng. Đến nhà xứ, vào nhà quen trọ, thôi thì người lớn trẻ con bu nhau lại xem tôi và cười nhạo. Tôi xấu hổ quá, nhưng cắn răng chịu đựng. Tối đến tôi nhảy đi xưng tội. Sáng mai, tôi nhảy đi lễ, ngồi tựa cột dưới cuối nhà thờ. Lúc lên rước lễ, tôi nhảy lên làm cho mọi người chia trí. Sáng ngày thứ hai, tôi nhảy ra nhà thờ thật sớm, lên ngồi với trẻ con cho gần cung thánh để dễ nhảy lên rước lễ. Nhưng lúc đọc Phúc Âm, mọi người đứng lên cả, tôi cứ ngồi, liền bị ông quản vụt cho một roi và mắng:
- “Thằng lười, Phúc Âm mà không đứng! Đi lễ làm gì!”. Tôi đành nín thinh chịu trận.

Sáng sau hết, tôi đi lễ không dám ngồi với trẻ con nữa, tìm cột cuối mà dựa. Lễ xong, mọi người ra về cả, một mình tôi ở lại, tôi nài xin với Mẹ cho tôi được đứng lên dễ dàng, để đi lễ, rước Chúa .v.v… Tôi nài xin rất tha thiết, sốt sắng, thỉnh thoảng ngó xuống chân mà khóc… thầm thĩ giờ lâu, bỗng có tiếng lương tâm xúi giục “bám vào cột mà đứng”. Tôi liền bám hai tay vào cột, rướn mình lên, thấy nhẹ nhàng và đứng thẳng lên được. Tôi cứ đứng yên như người mê hoảng, chẳng biết gì, một lúc định thần lại, tưởng mình mơ, mà quả thật mình đã đứng được. Tôi bỏ hai tay ra, cám ơn Chúa và Đức Mẹ, ra cửa nhà thờ, nhưng sợ người ta thấy mà bỡ ngỡ, liền bỏ hai tay xuống mà nhảy như trước để về nhà trọ. Đến nhà, tôi đứng lên, kêu người nhà ra xem…cả nhà bỡ ngỡ vui mừng. Tôi từ giã nhà trọ trở về nhà mình. Cả nhà vui mừng quá, quì xuống tạ ơn Chúa và Đức Mẹ. Tin này vang ra nhanh chóng, nên làng nước tuốn đến hỏi thăm và xem sự lạ chật ních nhà. Bấy giờ tôi đã được 40 tuổi, bị què 26 năm. Từ lúc tôi đứng lên được, đi được, thì chân tôi nở nang lớn dần đều đặn như chân thường chứ không gầy còm khô đét như lúc có tật.

Đức Mẹ đã thương cho tôi khỏi què, tôi định sẽ “đi ở” giúp việc cho các cha, đêm ngày làm tôi Chúa, sau khi lo liệu gia đình cho em gái, nhưng thánh ý Chúa lại khác. Sau một năm lành bệnh, cha tôi tỏ cho tôi biết: năm trước đi giúp kẻ liệt, có một ông nhà giàu ốm nặng, trối lại: hễ ông chết, giao phó đứa con gái duy nhất của ông cho cha tôi, để cho con ông và con cha tôi thành gia thất, vì cô ta là con út mà mẹ đã mất. Cha tôi hỏi ý tôi, tôi xưng thú với cha, mình đã 42 tuổi, xấu xí, ai chịu ưng. Nhưng việc phải đến đã đến, cha Giuse Maria Uy, chánh xứ Phúc Lang, Thanh Hóa đã làm phép cưới cho chúng tôi. Chúa đã ban cho chúng tôi được tám đứa con, bốn trai bốn gái. Chúa cất về trời hai trai, hai gái lúc sơ sinh.

Năm nay tôi đã 64 tuổi, tôi và bạn tôi định đăng lên báo chi ơn đặc biệt Đức Mẹ đã ban, để cám ơn và cao rao lòng nhân thành hay thương xót của Đức Mẹ, để tôi được thỏa mãn lòng đền ơn Đức Mẹ trước khi nhắm mắt.

https://www.facebook.com/photo.php?fbid=280322358816363&set=a.252030008312265.1073741829.250360608479205&type=1&theater
(View: 13956)
Người cha trẻ tuổi này đã chấp nhận đứa con tật nguyền như một quà tặng của Chúa, và không một lời oán trách. Trước mắt Chúa thì mỗi một con người đều quan trọng như nhau. Chúa thương yêu tất cả và Ngài cũng đã hi sinh chết thay cho tất cả. Chúng ta nên cảm tạ Chúa, vì Chúa đánh giá mỗi người như nhau cả. Chỉ con người mới phân biệt đối xử mà thôi.
(View: 20292)
“ cái của tôi”, và cái tự ngã của tôi”. Đó là chưa kể cái tâm thức đang bị thiêu đốt bởi những khao khát, ước mơ và lo âu … Để thoát ly mọi phiền não, để xa lìa mọi mộng tưởng, đảo điên, cuồng si, chúng ta hãy tập sống buông xã , “không phân biệt”. Hãy ý thức mình đang sống, trong từng hơi thở, trong mỗi bước chân, hãy an trú vững chắc trong hiện tại - sống hạnh phúc ngay bây giờ và ở đây.
(View: 12236)
Nhiệm vụ cơ này là co thắt trái tim. Cần lưu ý rằng tâm thất của tim có nhiệm vụ bơm máu cho tất cả các bộ phận của cơ thể. Cơ tim trong tình trạng viêm và có chứa một số lượng lớn các bạch cầu. Điều này cho thấy rằng trái tim còn sống vào thời điểm lấy mẫu. Luận cứ của tôi là trái tim còn sống, vì các bạch huyết cầu đã chết chỉ có mặt ở bên ngoài một cơ thể sống. Chúng chỉ có thể sống (và tồn tại) bên ngoài của một sinh vật sống mà thôi. Như vậy, sự hiện diện của các bạch huyết cầu cho thấy rằng trái tim vẫn còn sống khi lấy mẫu. Hơn thế nữa, các tế bào bạch cầu xâm nhập vào các mô (tim), điều đó cũng chỉ ra rằng trung tâm (Tim) đã bị căng thẳng cực độ, và dường như chủ sở hữu đã bị đánh đập nghiêm trọng ở phần ngực. "
(View: 21727)
Tôi cầu xin: “Xin Mẹ cho vợ chồng con được sống với nhau 5 năm nữa.” Tôi không muốn tôi chết trước nàng, tôi không muốn nàng chết trước tôi. Nàng chết trước tôi không biết tôi sống ra sao. Tám mươi tuổi, tôi sống với nàng 60 năm, tôi sống dựa vào nàng. Tôi sống bằng Tình Yêu của nàng. Năm 1976 gặp lại nhau, Lê Trọng Nguyễn nói: “Tao không biết mày có đi được không. Tao cứ tưởng mày làm USIS là mày đi được. Hôm tao gặp thằng S. ở trong khu nhà mày, tao hỏi nó mày có đi được không? Nó nói mày không đi được. Tao kêu lên: “Làm sao nó sống? Nó sống bằng gì? ” S. nó nói: “Nó sống bằng Tình Yêu của vợ nó.”
(View: 22612)
Khi trái tim quá đau buồn, đó cũng là khi bạn mở cánh cửa cho một ngày mai tươi sáng hơn. Vì chỉ có qua nước mắt, chúng ta mới có thể nhìn thấy nỗi buồn trong mắt người khác mà thôi.
(View: 37065)
“vệt mực đen trên trang giấy trắng”và câu kết bao giờ cũng là: “Chúng ta phải có lòng bao dung, vị tha, phải có cái nhìn giàu tính nhân văn các bạn ạ!”. Dù nhiều hay ít, mỗi người đều có những nỗ lực trong đời. Mọi việc chỉ chấm dứt khi chúng ta dừng lại, không còn cố gắng nữa. Đừng thất vọng về mình và về người, thay vì nghĩ đến bông hồng có gai, sao không nghĩ giữa những cây gai kia có một bông hồng tươi đẹp ? ST
(View: 22501)
Và còn biết bao việc làm khiến cho cha mẹ phải đau lòng . Nhưng họ đâu biết rằng , mình là người rất hạnh phúc , vì có biết bao người phải mồ côi cha mẹ , có muốn được cảm giác cha mẹ quan tâm cũng không được , còn chúng ta có thì không hề biết trân trọng, lại cho rằng cha mẹ thật phiền phức lúc nào cũng không cho ta làm việc này , làm việc kia .Bên cạnh đó cũng có nhiều bạn rất hiếu thảo với cha mẹ mình.
(View: 19581)
Ngước mắt vượt qua khung cửa sổ – ngắm nhìn những vì sao. Cảm nhận thật rằng bạn đang sống, bản lĩnh, mạnh mẽ và xứng đáng. Dù bất kì điều gì xảy ra, tất cả chỉ là bắt đầu – Với tất cả những gì vốn có đang chờ đón bạn ở phía trước trong ánh mắt lấp lánh niềm tin của ngày mới đang đến.
(View: 12116)
Chúa vẫn âm thầm từng ngày trong con, với những vui buồn cuộc đời nhân gian, bước con lầm than tình Chúa vẫn dâng tràn. Tình yêu của Chúa ví như khung trời xanh, ngày đêm lặng lẽ vẫn chở che mọi lúc, bước con an bình đời thắm tươi đẹp tình.
(View: 12635)
Đừng chỉ lên đầu mà thề, vì anh không thể làm cho một sợi tóc hóa trắng hay đen được. (37) Nhưng hễ “có” thì phải nói “có”, “không” thì phải nói “không”. Thêm thắt điều gì là do ác quỷ.
(View: 13519)
"Anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy" (Ga 14, 1).
(View: 11283)
Trong mơ tưởng tôi tự hào cho rằng “Chỉ mong Ngài lấy đi, mong chẳng còn gì thuộc về con, mong chẳng còn gì là của con. Để con được trắng tay, con chỉ còn Ngài để giữ lấy, con được chọn Chúa mãi là của con…” và đó là ước mơ của tôi, tôi khao khát mình sẽ chạy hết chặng đường Chúa đã trao cho tôi. Nhưng thật không dễ chút nào vì cuộc sống thực tại kéo tôi ra khỏi giấc mơ…
(View: 15881)
... không muốn tin ai, không muốn yêu ai, không muốn dang tay giúp đỡ ai và cũng chẳng cần ai tin mình, bởi nhiều lúc, chính sự ngây thơ của ta đã khiến ta “sập bẫy”. Ta “’xù lông nhím” lên như bất kì loài động vật nào khác chỉ vì không muốn tự mình làm tổn thương bản thân thêm một lần nào nữa.
(View: 10779)
Mân-Côi thánh hóa hồn ta, giúp vui sống Đạo, chống ba địch thù ! Mân-Côi như chuyến Thánh Du: Mẹ đưa ta đến Giê-su, Con Ngài!
(View: 11974)
Cuộc đời tại thế dài lắm thì cũng chỉ trên dưới trăm năm. Đã có một thời ta chưa từng tồn tại. Rồi cũng sẽ đến một thời ta không còn hít thở bầu không khí như lúc này đây. Ta đến rồi ta đi! Có lúc ta tự hỏi duyên cớ nào đã đẩy ta vào trong sự hiện hữu mà sao không hỏi ý kiến ta trước. Ta bị quăng vào trong thời gian, chịu sự đọa đày của thời gian, hệt như một định mệnh nằm ngoài tầm ta kiểm soát. Giá như ta không hề sinh ra thì chắc là ta cũng sẽ chẳng muộn phiền gì khi đối diện với cảnh chia xa, biến mất đi giữa dòng thời gian lạnh ngắt.
(View: 96893)
Đó có lẽ là món quà qúy nhất mà Thượng đế đã ban tặng cho hai mẹ con bà Audrey một tuần trước lễ Mother’s Day. Một món quà vô giá không ...... Trái tim của người Mẹ, từ một người mẹ non trẻ dại khờ, chưa đủ trí khôn, đến một người mẹ da mồi tóc bạc, đi gần hết cuộc đời lúc nào cũng chứa cả một đại dương tình thương cho các con cuả mình.
(View: 10484)
Nhưng Chúa vẫn rộng lòng tha thứ để chúng con biết kính sợ Ngài. Mong đợi Chúa, con hết lòng mong đợi, cậy trông ở lời Người. Hồn con trông chờ Chúa, hơn lính canh mong đợi hừng đông. Hơn lính canh mong đợi hừng đông, trông cậy Chúa đi, Israel hỡi, bởi Chúa luôn từ ái một niềm, ơn cứu chuộc nơi Người chan chứa. Chính Người sẽ cứu chuộc Israel cho thoát khỏi tội khiên muôn vàn” (Thánh Vịnh 130).
(View: 14038)
Và, ta đang vẫn còn hạnh phúc vơi thân thể chưa phải lâm vào cảnh trọng bệnh. Khi nào ta rơi vào cảnh đó ta mới cảm được thấu nỗi đau của phận người. Phận người vẫn mong manh và thật nhỏ bé trong bàn tay của Đấng Tạo Thành. Hãy tạ ơn Chúa trong mọi hoàn cảnh, hãy chúc tụng Danh Chúa bởi vì muôn ơn lành Chúa vẫn ngày đêm tuôn đổ xuống trên đời ta và nhất là ánh mắt chạnh thương của một Giêsu giàu lòng thương xót luôn dõi nhìn ta dù cho ta có lỗi tội, dù ta phản bội Ngài.