Thursday
28
March
2024
Sunday, March 26, 201712:13 AM(View: 21880)
Đột quỵ hay tấn công vào buổi sáng, cần phòng tránh thế nào?
Wednesday, March 8, 20177:18 PM(View: 12955)
5 loại ung thư khó phát hiện sớm hiện nay Khoa học phát triển có thể phát hiện được nhiều loại ung thư từ rất sớm nhưng vẫn có rất nhiều bệnh ung thư khó có thể chẩn đoán khi mới manh nha và khi có dấu hiệu thì đã muộn Dưới đây là 5 loại ung thư khó phát hiện sớm hiện nay:
Saturday, August 6, 20161:10 PM(View: 16330)
Phương pháp thông dụng chữa bịnh tại Nhật Bản ngày nay là uống nước lọc ngay khi vừa thức dậy vào mỗi buổi sáng. . Cho các vị lớn tuổi, các bịnh nan y, cũng như các chứng bịnh thông thường, cách chữa bịnh uống nước lọc đã được tìm ra bởi ủy hội y học Nhật Bản với tỷ lệ cao đã chữa khỏi các chứng bịnh dưới đây:
Thursday, May 8, 201412:00 AM(View: 32702)
Cho thêm 3 cups mật ong vào dung dịch này, trộn đều và cho vào chai. Mỗi sáng sớm, uống một muỗng soup trước khi điểm tâm. Cứ uống đều đặn như vậy, các mạch máu ở tim sẽ được thông suốt, hết bị nghẽ
Tuesday, May 6, 201412:00 AM(View: 28098)
Vì vậy, mỗi chúng ta, nhất là những người lớn tuổi, buổi tối trước khi đi ngủ nên uống khoảng 200 ml nước (chừng một cốc), thì sáng ngủ dậy, không những máu không bị đặc mà còn loãng ra. Các chuyên gia y học cũng khuyên rằng, buổi tối trước khi đi ngủ uống nước khiến cho máu loãng ra, có lợi cho sự tuần hoàn của mạch máu, giúp phòng chống tai biến mạch máu não. Có nhiều nguyên nhân dẫn đến tai biến mạch máu não, sự đông đặc của máu tăng lên chỉ là một trong những nguyên nhân gây bệnh. Tuy nhiên, có thể khẳng định thói quen uống nước trước khi đi ngủ có tác dụng nhất định đối với việc phòng chống tai biến mạch máu não.
(View: 21747)
Tôi cầu xin: “Xin Mẹ cho vợ chồng con được sống với nhau 5 năm nữa.” Tôi không muốn tôi chết trước nàng, tôi không muốn nàng chết trước tôi. Nàng chết trước tôi không biết tôi sống ra sao. Tám mươi tuổi, tôi sống với nàng 60 năm, tôi sống dựa vào nàng. Tôi sống bằng Tình Yêu của nàng. Năm 1976 gặp lại nhau, Lê Trọng Nguyễn nói: “Tao không biết mày có đi được không. Tao cứ tưởng mày làm USIS là mày đi được. Hôm tao gặp thằng S. ở trong khu nhà mày, tao hỏi nó mày có đi được không? Nó nói mày không đi được. Tao kêu lên: “Làm sao nó sống? Nó sống bằng gì? ” S. nó nói: “Nó sống bằng Tình Yêu của vợ nó.”
(View: 22534)
Và còn biết bao việc làm khiến cho cha mẹ phải đau lòng . Nhưng họ đâu biết rằng , mình là người rất hạnh phúc , vì có biết bao người phải mồ côi cha mẹ , có muốn được cảm giác cha mẹ quan tâm cũng không được , còn chúng ta có thì không hề biết trân trọng, lại cho rằng cha mẹ thật phiền phức lúc nào cũng không cho ta làm việc này , làm việc kia .Bên cạnh đó cũng có nhiều bạn rất hiếu thảo với cha mẹ mình.
(View: 19596)
Ngước mắt vượt qua khung cửa sổ – ngắm nhìn những vì sao. Cảm nhận thật rằng bạn đang sống, bản lĩnh, mạnh mẽ và xứng đáng. Dù bất kì điều gì xảy ra, tất cả chỉ là bắt đầu – Với tất cả những gì vốn có đang chờ đón bạn ở phía trước trong ánh mắt lấp lánh niềm tin của ngày mới đang đến.
WEBSITE STATISTICS
2,319,686,071,854,749,159

KHI BỆNH TẬT CŨNG NHƯ LÚC MẠNH KHỎE

Tuesday, September 28, 201012:00 AM(View: 78087)
sugi-large-contentNhững dịp Ngân Khánh, Kim Khánh, Ngọc Khánh kỷ niệm thành hôn ngày nay đang hiếm dần theo với phong thái và khuynh hướng ly thân, ly dị ngày nay. Ngày nay, người ta không những không muốn kết hôn, mà nếu như kết hôn thì lại rất dễ bỏ nhau. Chính vì thế, những trường hợp vợ chồng trung thành với nhau “khi bệnh tật cũng như lúc khỏe mạnh”, trung thành cho “đến chết” xem ra càng hiếm quí hơn nữa. Do đó, mỗi lần có dịp chứng kiến các cụ ông, cụ bà đi bên nhau, hoặc dìu nhau tới thánh đường tham dự thánh lễ, tôi thấy thật cảm phục và kính trọng. Đối với tôi, họ chính là những thành trì bảo vệ giá trị ơn gọi hôn nhân, và là những chứng nhân hùng hồn của sự vĩnh cửu mà ơn gọi hôn nhân đã mang lại. Bài viết này, tôi muốn nêu lên vài hình ảnh đáng kính phục dành cho những cặp vợ chồng trẻ mà sự trung thành của họ phải trả một giá đắt đỏ.

Đó là trường hợp một người bạn trẻ ngồi trên chiếc xe lăn. Anh hoàn toàn lệ thuộc vào sự giúp đỡ của người vợ. Có lẽ vì do kết quả của một tai nạn khủng khiếp, hoặc do một cơn bệnh hiểm nghèo nào đó nên đã cướp đi nơi anh khả năng di chuyển, khả năng ngôn ngữ, khả năng tự giúp đỡ mình trong những nhu cầu tối thiểu của cuộc sống như ăn uống, thay hoặc mặc áo quần, tắm rửa, đánh răng, rửa mặt, và vệ sinh cá nhân. Anh ngồi trên xe lăn, ngơ ngác nhìn người này, người khác. Miệng anh luôn luôn mở rộng mặc cho rãi rớt văng vãi mà không thể kiểm chứng được. Nhưng điều lạ lùng là anh lại chăm chỉ không bỏ sót một thánh lễ Chúa Nhật nào, mặc dù anh không thể rước Mình Thánh Chúa được.

Nhìn anh, khiến tôi suy nghĩ thêm về những tương qua trong đời sống vợ chồng. Những thách đố của hôn nhân mà có lẽ họ cũng như nhiều cặp vợ chồng khác vẫn phải đối diện mỗi ngày. Nhưng dường như tôi thấy họ vẫn tình tứ và quyến luyến với nhau còn hơn những người không cần phải có thêm những động lực thôi thúc và nhắc nhớ đến tình yêu của mình. Thật vậy, tôi rất xúc động khi nhìn người vợ trẻ dùng khăn thấm những dòng nước rãi cứ chẩy ra từ miệng chồng của nàng. Nàng làm việc này một cách hết sức trân trọng, qua ánh mắt yêu thương và nụ cười nở thắm đôi môi. Nhiều lần tôi như bị cuốn hút vào những cử chỉ yêu thương, săn sóc ấy mặc dù ngay trong thánh lễ Chúa Nhật.

Mỗi lần nhìn hay nghĩ lại hình ảnh của đôi vợ chồng trẻ trên, tôi lại gợi nhớ đến hình ảnh đôi vợ chồng mà tôi có dịp gặp gỡ và kết nghĩa huynh đệ. Tôi không hề biết hai người này trước đó cho đến khi tôi gặp người chồng vào dịp Tết Nguyên Đán 2009 tại Sàigòn. Nhưng tôi đã và vẫn thương mến dành cho cả hai một tình cảm hết sức đặc biệt. Nhờ qua những sinh hoạt của anh, tôi mới khám phá và cảm nghiệm hơn nữa cái giá trị của tinh thần hy sinh, và đời sống gia đình. Và cũng qua những hoạt động tâm linh ấy, tôi đã từ từ biết thêm về người “em tinh thần” này.

Qúi là một người năng động, giầu sáng kiến, và đầy nhiệt huyết. Quí được hưởng một nền giáo dục đầy đủ về tâm linh và trí tuệ. Nhưng Thượng Đế, nói theo thuyết tài mệnh tương đố của Nguyễn Du: “Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen”, nên đã giới hạn tối đa sự sống thể lý và những khả năng tự điều hành những sinh hoạt thường ngày của Qúi. Nói một cách đơn giản, là Quí hoàn toàn lệ thuộc vào chiếc xe lăn của mình. Hơn thế nữa, bệnh tình luôn luôn hành hạ thân xác Quí. Đau nhức khắp tứ chi và từng đốt xương, từng thớ thịt. Ngày và đêm tiêu tiểu luôn luôn và không kiểm chứng được. Vì thế, nhiều đêm đành phải chấp nhận cái xấu hổ và những bất tiện ngay trên giường ngủ. Có thể so sánh Quí như một cái bãi rác mà Thượng Đế dùng để đổ tất cả rác rưởi thừa thãi, và mọi vật dụng phế thải. Nhưng những nghiệt ngã của cuộc sống, bệnh tật, nghèo túng đã không làm ảnh hưởng và chi phối được đời sống và những giá trị tâm linh của Quí.

Không ca thán, và không buông xuôi. Không oán hận đời. Quí vẫn sống, và sống tốt bằng những cố gắng trong phạm vi dù rất tối thiểu để phổ biến lời Chúa, tinh thần Phúc Âm. Dường như càng đau đớn, càng bị thử thách nghiền nát, thì những suy tư và chia sẻ của Quí càng mang chiều sâu tâm linh và có khả năng chinh phục người đọc. Qua những kinh nghiệm bản thân, Quí đã vẽ ra hình ảnh Chúa Giêsu Tử Giá một cách hết sức sống động. Đồng thời đã giới thiệu một con đường tận hiến bằng ngay chính cuộc sống mình. Gần đây sinh hoạt tông đồ của Quí và bạn hữu đã được phổ biến rộng rãi. Những bệnh nhân nghèo, những tâm hồn đau khổ và nghèo túng đã tìm được sự nâng đỡ, ủi an qua việc giúp đỡ, phổ biến phương pháp trị liệu bằng dầu dừa, bằng tâm linh trị liệu. Người đọc có thể tìm hiểu thêm sinh hoạt này qua trang nhà: http://tinvuichualanh.net.

Nhưng khi nhắc đến Quí, tôi không thể không nghĩ và nhắc đến người vợ, người bạn đường của Quí. Làm sao tôi không nể phục và đề cao con người này. Sự trungthành, và tình yêu thương mà nàng dành cho Quí. Làm sao ta có thể so sánh được những hy sinh tuy âm thầm nhưng rất mãnh liệt ấy. Để hiểu được mức độ chịu đựng đáng khâm phục ấy, ta phải nhìn vào phong trào ly thân, ly dị đang trở thành một lối sống thu hút hơn 50% các đôi vợ chồng của con người thời nay. Qua kinh nghiệm nghề nghiệp, tôi đã nhìn, đã nghe, và đã chứng kiến rất nhiều đôi vợ chồng đã bỏ nhau chỉ vì một bất bình nho nhỏ và một sự thiếu thông cảm chẳng có cơ sở gì. Người nghèo ly dị. Người giầu ly dị. Người thiếu học và người có học. Người không có địa vị và người có địa vị xã hội... Họ bỏ nhau một cách hết sức dễ dàng, mau lẹ, và không mang một mặc cảm tội lỗi nào. Hình ảnh so sánh này, tự nó nói lên thế nào là lý do khiến tôi phải trân quí, và viết lên những lời chân thành này.

“Tôi ... nhận ... làm chồng/làm vợ và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với anh/với em khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng anh/em mọi ngày suốt đời tôi”.

Lời thề hôn phối mà mọi người đã đọc khi tay trong tay sánh bước lên bàn thánh ngày nay liệu có còn mang ý nghĩa một “khế ước vĩnh viễn” mang tính “bí tích” không? Hay cũng chỉ là những lời có tính cách nghi thức, cần thiết để làm cho xong một việc?!!!
Có được người chồng, người vợ hiền đức và nhất là trung thành qua mọi thăng trầm của hành trình cuộc sống, không những chỉ là một may mắn trên đường đời mà còn là một phúc lành đặc biệt Chúa ban. Họ chính là những thiên thần bản mệnh của nhau trên bước đường lữ hành trần thế. Hơn thế, họ chính là những chứng nhân hùng hồn về giá trị vĩnh cửu của ơn gọi và bí tích hôn nhân.

Tiến Sĩ Trần Mỹ Duyệt
(Riêng tặng Quí và người vợ hiền của em)

Những dịp Ngân Khánh, Kim Khánh, Ngọc Khánh kỷ niệm thành hôn ngày nay đang hiếm dần theo với phong thái và khuynh hướng ly thân, ly dị ngày nay. Ngày nay, người ta không những không muốn kết hôn, mà nếu như kết hôn thì lại rất dễ bỏ nhau. Chính vì thế, những trường hợp vợ chồng trung thành với nhau “khi bệnh tật cũng như lúc khỏe mạnh”, trung thành cho “đến chết” xem ra càng hiếm quí hơn nữa. Do đó, mỗi lần có dịp chứng kiến các cụ ông, cụ bà đi bên nhau, hoặc dìu nhau tới thánh đường tham dự thánh lễ, tôi thấy thật cảm phục và kính trọng. Đối với tôi, họ chính là những thành trì bảo vệ giá trị ơn gọi hôn nhân, và là những chứng nhân hùng hồn của sự vĩnh cửu mà ơn gọi hôn nhân đã mang lại. Bài viết này, tôi muốn nêu lên vài hình ảnh đáng kính phục dành cho những cặp vợ chồng trẻ mà sự trung thành của họ phải trả một giá đắt đỏ.

 

Đó là trường hợp một người bạn trẻ ngồi trên chiếc xe lăn. Anh hoàn toàn lệ thuộc vào sự giúp đỡ của người vợ. Có lẽ vì do kết quả của một tai nạn khủng khiếp, hoặc do một cơn bệnh hiểm nghèo nào đó nên đã cướp đi nơi anh khả năng di chuyển, khả năng ngôn ngữ, khả năng tự giúp đỡ mình trong những nhu cầu tối thiểu của cuộc sống như ăn uống, thay hoặc mặc áo quần, tắm rửa, đánh răng, rửa mặt, và vệ sinh cá nhân. Anh ngồi trên xe lăn, ngơ ngác nhìn người này, người khác. Miệng anh luôn luôn mở rộng mặc cho rãi rớt văng vãi mà không thể kiểm chứng được. Nhưng điều lạ lùng là anh lại chăm chỉ không bỏ sót một thánh lễ Chúa Nhật nào, mặc dù anh không thể rước Mình Thánh Chúa được.

 

Nhìn anh, khiến tôi suy nghĩ thêm về những tương qua trong đời sống vợ chồng. Những thách đố của hôn nhân mà có lẽ họ cũng như nhiều cặp vợ chồng khác vẫn phải đối diện mỗi ngày. Nhưng dường như tôi thấy họ vẫn tình tứ và quyến luyến với nhau còn hơn những người không cần phải có thêm những động lực thôi thúc và nhắc nhớ đến tình yêu của mình. Thật vậy, tôi rất xúc động khi nhìn người vợ trẻ dùng khăn thấm những dòng nước rãi cứ chẩy ra từ miệng chồng của nàng. Nàng làm việc này một cách hết sức trân trọng, qua ánh mắt yêu thương và nụ cười nở thắm đôi môi. Nhiều lần tôi như bị cuốn hút vào những cử chỉ yêu thương, săn sóc ấy mặc dù ngay trong thánh lễ Chúa Nhật.

 

Mỗi lần nhìn hay nghĩ lại hình ảnh của đôi vợ chồng trẻ trên, tôi lại gợi nhớ đến hình ảnh đôi vợ chồng mà tôi có dịp gặp gỡ và kết nghĩa huynh đệ. Tôi không hề biết hai người này trước đó cho đến khi tôi gặp người chồng vào dịp Tết Nguyên Đán 2009 tại Sàigòn. Nhưng tôi đã và vẫn thương mến dành cho cả hai một tình cảm hết sức đặc biệt. Nhờ qua những sinh hoạt của anh, tôi mới khám phá và cảm nghiệm hơn nữa cái giá trị của tinh thần hy sinh, và đời sống gia đình. Và cũng qua những hoạt động tâm linh ấy, tôi đã từ từ biết thêm về người “em tinh thần” này.

 

Qúi là một người năng động, giầu sáng kiến, và đầy nhiệt huyết. Quí được hưởng một nền giáo dục đầy đủ về tâm linh và trí tuệ. Nhưng Thượng Đế, nói theo thuyết tài mệnh tương đố của Nguyễn Du: “Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen”, nên đã giới hạn tối đa sự sống thể lý và những khả năng tự điều hành những sinh hoạt thường ngày của Qúi. Nói một cách đơn giản, là Quí hoàn toàn lệ thuộc vào chiếc xe lăn của mình. Hơn thế nữa, bệnh tình luôn luôn hành hạ thân xác Quí. Đau nhức khắp tứ chi và từng đốt xương, từng thớ thịt. Ngày và đêm tiêu tiểu luôn luôn và không kiểm chứng được. Vì thế, nhiều đêm đành phải chấp nhận cái xấu hổ và những bất tiện ngay trên giường ngủ. Có thể so sánh Quí như một cái bãi rác mà Thượng Đế dùng để đổ tất cả rác rưởi thừa thãi, và mọi vật dụng phế thải. Nhưng những nghiệt ngã của cuộc sống, bệnh tật, nghèo túng đã không làm ảnh hưởng và chi phối được đời sống và những giá trị tâm linh của Quí.

 

Không ca thán, và không buông xuôi. Không oán hận đời. Quí vẫn sống, và sống tốt bằng những cố gắng trong phạm vi dù rất tối thiểu để phổ biến lời Chúa, tinh thần Phúc Âm. Dường như càng đau đớn, càng bị thử thách nghiền nát, thì những suy tư và chia sẻ của Quí càng mang chiều sâu tâm linh và có khả năng chinh phục người đọc. Qua những kinh nghiệm bản thân, Quí đã vẽ ra hình ảnh Chúa Giêsu Tử Giá một cách hết sức sống động. Đồng thời đã giới thiệu một con đường tận hiến bằng ngay chính cuộc sống mình. Gần đây sinh hoạt tông đồ của Quí và bạn hữu đã được phổ biến rộng rãi. Những bệnh nhân nghèo, những tâm hồn đau khổ và nghèo túng đã tìm được sự nâng đỡ, ủi an qua việc giúp đỡ, phổ biến phương pháp trị liệu bằng dầu dừa, bằng tâm linh trị liệu. Người đọc có thể tìm hiểu thêm sinh hoạt này qua trang nhà: http://tinvuichualanh.net.

 

Nhưng khi nhắc đến Quí, tôi không thể không nghĩ và nhắc đến người vợ, người bạn đường của Quí. Làm sao tôi không nể phục và đề cao con người này. Sự trungthành, và tình yêu thương mà nàng dành cho Quí. Làm sao ta có thể so sánh được những hy sinh tuy âm thầm nhưng rất mãnh liệt ấy. Để hiểu được mức độ chịu đựng đáng khâm phục ấy, ta phải nhìn vào phong trào ly thân, ly dị đang trở thành một lối sống thu hút hơn 50% các đôi vợ chồng của con người thời nay. Qua kinh nghiệm nghề nghiệp, tôi đã nhìn, đã nghe, và đã chứng kiến rất nhiều đôi vợ chồng đã bỏ nhau chỉ vì một bất bình nho nhỏ và một sự thiếu thông cảm chẳng có cơ sở gì. Người nghèo ly dị. Người giầu ly dị. Người thiếu học và người có học. Người không có địa vị và người có địa vị xã hội... Họ bỏ nhau một cách hết sức dễ dàng, mau lẹ, và không mang một mặc cảm tội lỗi nào. Hình ảnh so sánh này, tự nó nói lên thế nào là lý do khiến tôi phải trân quí, và viết lên những lời chân thành này.

 

“Tôi ... nhận ... làm chồng/làm vợ và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với anh/với em khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng anh/em mọi ngày suốt đời tôi”.

 

Lời thề hôn phối mà mọi người đã đọc khi tay trong tay sánh bước lên bàn thánh ngày nay liệu có còn mang ý nghĩa một “khế ước vĩnh viễn” mang tính “bí tích” không? Hay cũng chỉ là những lời có tính cách nghi thức, cần thiết để làm cho xong một việc?!!!

 

Có được người chồng, người vợ hiền đức và nhất là trung thành qua mọi thăng trầm của hành trình cuộc sống, không những chỉ là một may mắn trên đường đời mà còn là một phúc lành đặc biệt Chúa ban. Họ chính là những thiên thần bản mệnh của nhau trên bước đường lữ hành trần thế. Hơn thế, họ chính là những chứng nhân hùng hồn về giá trị vĩnh cửu của ơn gọi và bí tích hôn nhân.

Tiến Sĩ Trần Mỹ Duyệt
(Riêng tặng Quí và người vợ hiền của em)

(View: 13971)
Người cha trẻ tuổi này đã chấp nhận đứa con tật nguyền như một quà tặng của Chúa, và không một lời oán trách. Trước mắt Chúa thì mỗi một con người đều quan trọng như nhau. Chúa thương yêu tất cả và Ngài cũng đã hi sinh chết thay cho tất cả. Chúng ta nên cảm tạ Chúa, vì Chúa đánh giá mỗi người như nhau cả. Chỉ con người mới phân biệt đối xử mà thôi.
(View: 20308)
“ cái của tôi”, và cái tự ngã của tôi”. Đó là chưa kể cái tâm thức đang bị thiêu đốt bởi những khao khát, ước mơ và lo âu … Để thoát ly mọi phiền não, để xa lìa mọi mộng tưởng, đảo điên, cuồng si, chúng ta hãy tập sống buông xã , “không phân biệt”. Hãy ý thức mình đang sống, trong từng hơi thở, trong mỗi bước chân, hãy an trú vững chắc trong hiện tại - sống hạnh phúc ngay bây giờ và ở đây.
(View: 12242)
Nhiệm vụ cơ này là co thắt trái tim. Cần lưu ý rằng tâm thất của tim có nhiệm vụ bơm máu cho tất cả các bộ phận của cơ thể. Cơ tim trong tình trạng viêm và có chứa một số lượng lớn các bạch cầu. Điều này cho thấy rằng trái tim còn sống vào thời điểm lấy mẫu. Luận cứ của tôi là trái tim còn sống, vì các bạch huyết cầu đã chết chỉ có mặt ở bên ngoài một cơ thể sống. Chúng chỉ có thể sống (và tồn tại) bên ngoài của một sinh vật sống mà thôi. Như vậy, sự hiện diện của các bạch huyết cầu cho thấy rằng trái tim vẫn còn sống khi lấy mẫu. Hơn thế nữa, các tế bào bạch cầu xâm nhập vào các mô (tim), điều đó cũng chỉ ra rằng trung tâm (Tim) đã bị căng thẳng cực độ, và dường như chủ sở hữu đã bị đánh đập nghiêm trọng ở phần ngực. "
(View: 21747)
Tôi cầu xin: “Xin Mẹ cho vợ chồng con được sống với nhau 5 năm nữa.” Tôi không muốn tôi chết trước nàng, tôi không muốn nàng chết trước tôi. Nàng chết trước tôi không biết tôi sống ra sao. Tám mươi tuổi, tôi sống với nàng 60 năm, tôi sống dựa vào nàng. Tôi sống bằng Tình Yêu của nàng. Năm 1976 gặp lại nhau, Lê Trọng Nguyễn nói: “Tao không biết mày có đi được không. Tao cứ tưởng mày làm USIS là mày đi được. Hôm tao gặp thằng S. ở trong khu nhà mày, tao hỏi nó mày có đi được không? Nó nói mày không đi được. Tao kêu lên: “Làm sao nó sống? Nó sống bằng gì? ” S. nó nói: “Nó sống bằng Tình Yêu của vợ nó.”
(View: 22638)
Khi trái tim quá đau buồn, đó cũng là khi bạn mở cánh cửa cho một ngày mai tươi sáng hơn. Vì chỉ có qua nước mắt, chúng ta mới có thể nhìn thấy nỗi buồn trong mắt người khác mà thôi.
(View: 37096)
“vệt mực đen trên trang giấy trắng”và câu kết bao giờ cũng là: “Chúng ta phải có lòng bao dung, vị tha, phải có cái nhìn giàu tính nhân văn các bạn ạ!”. Dù nhiều hay ít, mỗi người đều có những nỗ lực trong đời. Mọi việc chỉ chấm dứt khi chúng ta dừng lại, không còn cố gắng nữa. Đừng thất vọng về mình và về người, thay vì nghĩ đến bông hồng có gai, sao không nghĩ giữa những cây gai kia có một bông hồng tươi đẹp ? ST
(View: 22534)
Và còn biết bao việc làm khiến cho cha mẹ phải đau lòng . Nhưng họ đâu biết rằng , mình là người rất hạnh phúc , vì có biết bao người phải mồ côi cha mẹ , có muốn được cảm giác cha mẹ quan tâm cũng không được , còn chúng ta có thì không hề biết trân trọng, lại cho rằng cha mẹ thật phiền phức lúc nào cũng không cho ta làm việc này , làm việc kia .Bên cạnh đó cũng có nhiều bạn rất hiếu thảo với cha mẹ mình.
(View: 19596)
Ngước mắt vượt qua khung cửa sổ – ngắm nhìn những vì sao. Cảm nhận thật rằng bạn đang sống, bản lĩnh, mạnh mẽ và xứng đáng. Dù bất kì điều gì xảy ra, tất cả chỉ là bắt đầu – Với tất cả những gì vốn có đang chờ đón bạn ở phía trước trong ánh mắt lấp lánh niềm tin của ngày mới đang đến.
(View: 12129)
Chúa vẫn âm thầm từng ngày trong con, với những vui buồn cuộc đời nhân gian, bước con lầm than tình Chúa vẫn dâng tràn. Tình yêu của Chúa ví như khung trời xanh, ngày đêm lặng lẽ vẫn chở che mọi lúc, bước con an bình đời thắm tươi đẹp tình.
(View: 12655)
Đừng chỉ lên đầu mà thề, vì anh không thể làm cho một sợi tóc hóa trắng hay đen được. (37) Nhưng hễ “có” thì phải nói “có”, “không” thì phải nói “không”. Thêm thắt điều gì là do ác quỷ.
(View: 13543)
"Anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy" (Ga 14, 1).
(View: 16122)
QUÈ QUẶT 26 NĂM, NHỜ CẦU NGUYỆN BẰNG KINH MÂN CÔI, ĐƯỢC CHỮA LÀNH
(View: 11299)
Trong mơ tưởng tôi tự hào cho rằng “Chỉ mong Ngài lấy đi, mong chẳng còn gì thuộc về con, mong chẳng còn gì là của con. Để con được trắng tay, con chỉ còn Ngài để giữ lấy, con được chọn Chúa mãi là của con…” và đó là ước mơ của tôi, tôi khao khát mình sẽ chạy hết chặng đường Chúa đã trao cho tôi. Nhưng thật không dễ chút nào vì cuộc sống thực tại kéo tôi ra khỏi giấc mơ…
(View: 15901)
... không muốn tin ai, không muốn yêu ai, không muốn dang tay giúp đỡ ai và cũng chẳng cần ai tin mình, bởi nhiều lúc, chính sự ngây thơ của ta đã khiến ta “sập bẫy”. Ta “’xù lông nhím” lên như bất kì loài động vật nào khác chỉ vì không muốn tự mình làm tổn thương bản thân thêm một lần nào nữa.
(View: 10797)
Mân-Côi thánh hóa hồn ta, giúp vui sống Đạo, chống ba địch thù ! Mân-Côi như chuyến Thánh Du: Mẹ đưa ta đến Giê-su, Con Ngài!
(View: 12006)
Cuộc đời tại thế dài lắm thì cũng chỉ trên dưới trăm năm. Đã có một thời ta chưa từng tồn tại. Rồi cũng sẽ đến một thời ta không còn hít thở bầu không khí như lúc này đây. Ta đến rồi ta đi! Có lúc ta tự hỏi duyên cớ nào đã đẩy ta vào trong sự hiện hữu mà sao không hỏi ý kiến ta trước. Ta bị quăng vào trong thời gian, chịu sự đọa đày của thời gian, hệt như một định mệnh nằm ngoài tầm ta kiểm soát. Giá như ta không hề sinh ra thì chắc là ta cũng sẽ chẳng muộn phiền gì khi đối diện với cảnh chia xa, biến mất đi giữa dòng thời gian lạnh ngắt.
(View: 96911)
Đó có lẽ là món quà qúy nhất mà Thượng đế đã ban tặng cho hai mẹ con bà Audrey một tuần trước lễ Mother’s Day. Một món quà vô giá không ...... Trái tim của người Mẹ, từ một người mẹ non trẻ dại khờ, chưa đủ trí khôn, đến một người mẹ da mồi tóc bạc, đi gần hết cuộc đời lúc nào cũng chứa cả một đại dương tình thương cho các con cuả mình.
(View: 10499)
Nhưng Chúa vẫn rộng lòng tha thứ để chúng con biết kính sợ Ngài. Mong đợi Chúa, con hết lòng mong đợi, cậy trông ở lời Người. Hồn con trông chờ Chúa, hơn lính canh mong đợi hừng đông. Hơn lính canh mong đợi hừng đông, trông cậy Chúa đi, Israel hỡi, bởi Chúa luôn từ ái một niềm, ơn cứu chuộc nơi Người chan chứa. Chính Người sẽ cứu chuộc Israel cho thoát khỏi tội khiên muôn vàn” (Thánh Vịnh 130).