Có một số người nghĩ rằng giàu có là một cái họa khi nghe Chúa Giê-su tuyên bố
rằng:
Khốn cho các ngươi là những kẻ giàu có vì các ngươi đã được phần an ủi của mình
rồi (Lc 6:24).
Những người có của thì khó vào Nước Thiên Chúa biết bao! … Con lạc đà chui qua
lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Thiên Chúa (Mc 10:23,25).
Nói về người giàu, thánh Gia-cô-bê cũng khắt khe với họ không kém: “Hỡi những
kẻ giàu có, các người hãy than van rên rỉ về những tai họa sắp đổ xuống trên đầu
các người” (5:1).
Bạn thấy sao? Tôi thấy lập luận của
những người này cũng có lý đấy chứ! Giàu
có mà sau này không được hưởng Nưóc Trời, không được hưởng phúc nơi Thiên Quốc
và phải rên rỉ, than van khóc lóc … thì đúng là... ĐẠI HỌA chứ còn gì nữa???
Thế nhưng! Đọc kỹ Kinh Thánh, tôi thấy
Chúa Giê-su không ghét mấy ngưòi giàu. Trái
lại Ngài đã từng có những mối quan hệ rất tốt đẹp với những người giàu có!
Ngài đã ghé thăm, dùng bữa và ở lại qua đêm ở nhà ông Da-kêu, một viên quan
thuế, thuộc loại giàu có nhất nhì ở thành Giê-ri-cô: “Sau khi vào Giê-ri-khô, Đức Giê-su đi ngang qua thành phố ấy. Ở đó có một người tên là Da-kêu; ông đứng đầu
những người thu thuế, và là người giàu có” (Lk 19:1-2).
Ngài đã từng thâu nhận hai đệ tử thuộc loại giàu. Người thứ nhất là Matthew, (từng là quan thuế)
và người thứ hai là một người giàu sang…[ở] thành A-ri-ma-thê, tên là Giô-xếp,
và cũng là môn đệ Đức Giê-su (Mt 27:57) người vào xin quan Phi-la-tô cho phép
tháo đanh và đem thi hài Chúa Giê-su đi án táng trong mồ.
Ngài cũng đã từng nhận sự giúp đỡ của những người phụ nữ giàu có trong suốt
thời gian công khai rao giảng ở miền Ga-li-lê (Mt 27:55). Trong
số đó có một người phụ nữ đã dùng nguyên một bình dầu thơm cam tùng nguyên chất
thứ đắt tiền… [giá hơn ba trăm quan tiền] đổ trên đầu [của Ngài] (Mc 14:3-9). (Ai
dám dùng loại dầu thơm giá tới hơn ba trăm quan, đắt gấp mười lần giá tiền
Giu-đa bán Chúa Giê-su, để xức lên đầu người khác nếu không phải là dân nhà
giàu?)
Như vậy, giàu có là PHÚC chứ đâu phải là HỌA, phải không? Được ăn uống, được đồng bàn với Chúa Giê-su,
được phục vụ Người, được Ngài binh vực, che chở và được Ngài ở lại trong nhà
của mình thì là ĐẠI PHÚC chứ làm gì có chuyện TAI HỌA ở đây?
Như vậy hoá ra giàu có vừa là HỌA mà cũng vừa là PHÚC à? Bạn có nghĩ vậy không? Theo tôi, giàu có tự nó không thể là PHÚC hay
là HỌA hay là vừa PHÚC lại vừa là HỌA! Nhưng PHÚC hay HỌA là còn tùy vào thái độ và
cách xử dụng tiền bạc, vật chất… của chúng mình.
Thật vậy, sự giàu có, lắm tiền, nhiều bạc… sẽ là ĐẠI PHÚC cho tôi và cho bạn
nếu như chúng mình sống quảng đại, rộng rãi, hào phóng và rộng tay trong những
việc bác ái. Biết quan tâm, chăm sóc và
nâng đỡ những người cô thế, cô thân, đơn độc, ốm đau bịnh tật trong các nhà
thương, trong các viện dưỡng lão…
Còn ngược lại, sự giàu có, lắm tiền nhiều của… sẽ là ĐẠI HỌA cho bạn và tôi nếu
chúng mình:
Có thái độ lạnh lùng, không thèm động lòng trắc ẩn, không có lòng thương xót,
và nhẫn tâm, dửng dưng trước những nỗi thống khổ và nghèo túng của tha nhân
giống y như Người Nhà Giàu đối xử với Anh La-da-rô Nghèo Khó (Lc 16:19-21).
Sống một cách ích kỷ, keo kiệt và tính toán chi li, chỉ biết tích trữ, bo bo
giữ lấy của, và tôn thờ của cải vật chất giống hệt như Tên Phú Hộ Ngu Ngốc ở
trong Phúc Âm của thánh Luca (Lc 12:16-21).
Chỉ tích trữ trong những két sắt, trong những nén vàng hoặc chỉ lo đem đi giấu
trong ngân hàng, trong những cổ phần, trong việc đầu tư… không chịu hoặc ngần
ngại, lần lừa trong việc làm phúc, bố thí, giúp đỡ, chia sẻ cho những người kém
may mắn, đau khổ, nghèo khó…
Bạn thân mến, nếu bạn nhận tên TRÙM SÒ là anh em họ hàng hay làm cố vấn cho bạn
thì chắc chắn Chúa Giê-su sẽ phán với bạn trong ngày phán xét rằng: “Quân bị
nguyền rủa kia, đi đi cho khuất mắt Ta mà vào lửa đời đời…. Vì xưa Ta đói, các
ngươi đã không cho ăn; Ta khát, các ngươi đã không cho uống; Ta là khách lạ,
các ngươi đã không tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã không cho mặc; Ta
đau yếu và ngồi tù, các ngươi đã chẳng thăm viếng” (Mt 25:41-43).
Bạn có muốn sự giàu có của bạn tồn tại và trở nên ĐẠI PHÚC cho bạn hay không? Nếu bạn muốn thì tôi đề nghị với bạn ba việc
sau:
Nộp đơn ra tòa xin từ, xin chấm dứt quan hệ họ hàng với tên TRÙM SÒ ngay lập
tức. Sau đó hãy ăn mừng bằng cách gửi
checks hay money orders đến các trại cùi, các trại mồ côi, hoặc gửi cho các cơ
quan thiện nguyện như Nhóm Lửa Việt, Hội Bác Ái Teresa, Hội Bác Ái Phan-xi-cô…
Để mắt đến những nhu cầu bức thiết đang sống chung quanh bạn. Những người đó có thể là ông bà, cha mẹ, chú
bác, cô dì, anh chị em hay có khi chính là người vợ, người chồng, hoặc con cái
của bạn đấy! Họ đang túng cực về mặt
tinh thần, họ đang thiếu thốn sự quan tâm, sự chăm sóc và những lời thăm hỏi
của bạn! Đừng nhắm mắt làm ngơ như ông
nhà giàu đã đối xử với La-za-rô. Căng
đấy!
Quan tâm đến sức khoẻ của người khác, hãy trị bịnh cao máu của ban chấp hành
hội đồng giáo xứ, của cha sở, của cha quản nhiệm bằng cách mở bóp của bạn… to
hơn một chút để những tờ $5, $10, $20 có cơ hội… nhảy vào trong những giỏ tiền
collection mỗi Chúa Nhật. Bạn hãy hào
phóng trong những công việc đóng góp, giúp bảo trì, sửa chữa nhà thờ và quỹ
điều hành giáo xứ, hãy sống rộng rãi hơn, đừng chỉ bỏ giỏ mỗi $1! Không ổn đâu!
Thay cho lời kết, tôi xin gửi đến bạn lời khuyên của thánh Phao-lô: “[Nếu anh
chị em là] những người giàu ở trần gian này… [thì hãy lo] làm việc thiện và trở
nên giàu có về các việc tốt lành, [hãy] ăn ở rộng rãi, sẵn sàng chia sẻ. Như vậy [là anh chị em đang] tích trữ cho mình
một vốn liếng vững chắc cho tương lai, để được sự sống thật” (1 Tm 16:17-19).
Cuối cùng, xin bạn đừng quên rằng THIÊN CHÚA MỚI LÀ CHỦ của tất cả mọi sự mà
chúng mình đang sở hữu như: tài sản, tiền bạc, trí tuệ, tài năng... Bạn và tôi chỉ là quản lý của Ngài mà thôi. Bạn quản lý mà không khéo thì coi chừng! Có ngày Ngài sẽ nói nhỏ với bạn rằng: “Công
việc quản lý của anh [có vấn đề lớn] anh tính sổ đi, vì từ nay anh không được
làm quản gia nữa!” (Mt 16:2), thì kể như…toi mạng! Hãy quản lý cho khéo khéo một chút! Sống keo kiệt mất chức ráng chịu!
phamtinh@yahoo.com