SUY NIỆM TIN MỪNG NGÀY MỒNG HAI TẾT ( Mt 15, 1-6)
Ai sinh ra cũng có nguồn cội, đó là ông bà cha mẹ, uống nước nhớ nguồn ,đạo hiếu nhân bản nhất của người Việt Nam muôn thuở là thước đo của đất nước, của dân tộc. Ai cũng yêu mến cha mẹ mình, có cha mẹ thì có ông bà, có ông bà thì có tổ tiên, có tổ tiên thì có tổ tông nguồn cội. Không ai thấy được nguồn cội của mình, nhưng cũng không ai không biết rằng mình có nguồn cội. Nhưng thường quên mất, vậy dịp tết đến xuân về, người công giáo nhờ được thụ hưởng đức tin đã dành ra ngày mồng 2 tết để cầu nguyện cho tổ tiên của mình. Đây là một việc làm tốt đẹp để giáo dục thế hệ nối tiếp thế hệ có cử chỉ biết kính trọng và biết ơn bậc tiền nhân, gần nhất là bậc sinh thành.
Vâng !Công ơn cha mẹ quý như trời bể, tình thương cha mẹ ai kể được chăng? Dù rằng trời đất mênh mông, tình thương cha mẹ ấm nồng lửa hoa.
Điều răn thứ tư trong mười điều răn của Thiên Chúa chính là thảo kính cha mẹ. Vì muốn có trật tự không gì khác hơn là phải xây dựng trật tự. Trật tự giữa con người với nhau không gì lớn hơn việc thảo kính cha mẹ, vì đó là luân lý đứng đầu . Luân lý thượng đẳng chính là lòng hiếu thảo đối với cha mẹ, vì: “sóng trước đổ đâu thì sóng sau đổ đấy”.Không thể đòi hỏi khác hơn điều mà không hợp lý. Tôi không thể đòi hỏi con cái mình phải hiếu kính với mình, trong khi mình không hiếu kính với cha mẹ mình. Đó là điều công bằng nhất trong tất cả sự công bằng, đó là sự công bằng trong luân lý, chưa kể đến sự công bằng ơn sinh thành và dưỡng dục.
Suy niệm bài Tin Mừng hôm nay ( Mt 15, 1-6), chúng ta thấy chính Chúa Giêsu đã lên án người Dothai khi họ suy luận về bổn phận đối với cha mẹ. Sự hiếu kính đối với cha mẹ phải vượt trên bổn phận và trách nhiệm, đó là việc tuân giữ Lời của Thiên Chúa, thứ đến là sự hiếu kính vì tình yêu ,luân lý và công bằng, chứ không chỉ dựa vào bổn phận. Hơn nữa việc hiếu kính cha mẹ không dựa vào lý lẽ của phàm nhân, mà phải dựa vào sự thật, đó là chân lý, không thể để cha mẹ đói khổ mà bảo rằng đem dâng cúng cho việc nhà Chúa. Như thế là bất hợp lý, vì “của dâng cho cha sẽ không rơi vào quên lãng ,của biếu cho mẹ sẽ đền bù tội lỗi ”.
Theo đó, sự dâng cúng cho nhà Chúa và sự hiếu kính với cha mẹ phải cân xứng và hợp lý thì mới được Thiên Chúa chúc phúc, vì không thể làm cái nầy mà bỏ cái kia. Đừng nên háo danh mà đâm ra hỏng tuếch, cũng đừng dâng cho Chúa những gì là thừa thải.
Nên chi, Thiên Chúa là Đấng chí công, Ngài không thiên tư tây vị, cũng không ích kỷ, nhưng công bằng và hợp lý, vì có ai chính trực hơn Chúa và có ai thương xót hơn Ngài.
Mười điều răn của Thiên Chúa, chỉ dành cho Ngài ba điều, còn lại bảy điều dành cho nhân loại. Như vây, điều răn đứng đầu cho con người là điều răn thứ tư “Thảo kính Cha Mẹ”. Vì không ai thờ phượng Thiên Chúa hết lòng mà lại không hiếu kính với cha mẹ, trừ phi người ấy mồ côi quá sớm.Cũng vậy, không ai hiếu kính với cha mẹ mình mà lại không biết thờ phượng Thiên Chúa hết lòng, trừ phi người ấy chưa nhận biết Ngài là Đấng phải tôn thờ trên hết mọi sự.
Như vậy , đạo công giáo không phải là đạo bỏ ông bà, nhưng là đạo không phải thờ ông bà cha mẹ, mà là chỉ tôn thờ một mình Thiên Chúa duy nhất. Nhưng Thiên Chúa duy nhất và chân thật ấy dạy con người biết kính nhớ tổ tiên , ông bà , cha mẹ một cách đúng đắn và hợp lý nhất. Và hơn thế, chính Thiên Chúa đã nhập thể làm Người vì vậy, với nhân tính nhập thể Người đã có Mẹ và dưỡng phụ, như vậy Người đã sống cùng Thánh Gia Thất trong thời gian nhập thể Hữu Hình. Như vậy , Người đã cảm nghiệm công ơn sinh thành và dưỡng dục trong thời gian nhập thể và nhập thế của Người.
Vì vậy, lạy Chúa Giêsu, Đấng vốn dĩ là Thiên Chúa nhưng đã từ khước địa vị ngang hàng cùng Thiên Chúa, đã hạ mình nhập thể và nhập thế để ở cùng nhân loại, vì thế Người cũng có cha mẹ và biết hiếu kính với cha mẹ một cách hoàn hảo,xin thương ban cho chúng con ý thức thân phận loài người, để sống Lời Thiên Chúa một cách tốt đẹp, là biết hiếu kính với ông bà cha mẹ, hầu mang lại cho chúng con phúc trường sinh./. Amen
11/02/2013
P. Trần Đình Phan Tiến (bước theo)