Friday
4
October
2024
Sunday, March 26, 201712:13 AM(View: 24013)
Đột quỵ hay tấn công vào buổi sáng, cần phòng tránh thế nào?
Wednesday, March 8, 20177:18 PM(View: 13949)
5 loại ung thư khó phát hiện sớm hiện nay Khoa học phát triển có thể phát hiện được nhiều loại ung thư từ rất sớm nhưng vẫn có rất nhiều bệnh ung thư khó có thể chẩn đoán khi mới manh nha và khi có dấu hiệu thì đã muộn Dưới đây là 5 loại ung thư khó phát hiện sớm hiện nay:
Saturday, August 6, 20161:10 PM(View: 17339)
Phương pháp thông dụng chữa bịnh tại Nhật Bản ngày nay là uống nước lọc ngay khi vừa thức dậy vào mỗi buổi sáng. . Cho các vị lớn tuổi, các bịnh nan y, cũng như các chứng bịnh thông thường, cách chữa bịnh uống nước lọc đã được tìm ra bởi ủy hội y học Nhật Bản với tỷ lệ cao đã chữa khỏi các chứng bịnh dưới đây:
Thursday, May 8, 201412:00 AM(View: 33786)
Cho thêm 3 cups mật ong vào dung dịch này, trộn đều và cho vào chai. Mỗi sáng sớm, uống một muỗng soup trước khi điểm tâm. Cứ uống đều đặn như vậy, các mạch máu ở tim sẽ được thông suốt, hết bị nghẽ
Tuesday, May 6, 201412:00 AM(View: 29114)
Vì vậy, mỗi chúng ta, nhất là những người lớn tuổi, buổi tối trước khi đi ngủ nên uống khoảng 200 ml nước (chừng một cốc), thì sáng ngủ dậy, không những máu không bị đặc mà còn loãng ra. Các chuyên gia y học cũng khuyên rằng, buổi tối trước khi đi ngủ uống nước khiến cho máu loãng ra, có lợi cho sự tuần hoàn của mạch máu, giúp phòng chống tai biến mạch máu não. Có nhiều nguyên nhân dẫn đến tai biến mạch máu não, sự đông đặc của máu tăng lên chỉ là một trong những nguyên nhân gây bệnh. Tuy nhiên, có thể khẳng định thói quen uống nước trước khi đi ngủ có tác dụng nhất định đối với việc phòng chống tai biến mạch máu não.
WEBSITE STATISTICS
2,319,686,071,854,749,159

Trương Phi Xử Án

Saturday, April 23, 201112:00 AM(View: 9270)

Tương truyền khi Trương Phi đi qua huyện Cổ Thành, trong cơn tức giận ông đoạt lấy ấn huyện và tự lên làm huyện quan. Một hôm, trong huyện có hai người đến cáo trạng, Trương Phi vội thăng đường xét xử, được biết hai người cáo trạng một người thì bán nồi và người kia thì tàn tật cụt mất tay chân bèn hỏi: Hai người thưa kiện ai đây? Người bán nồi đáp: Hai chúng tôi cùng ở chung một nhà, một phòng và cứ sáng sớm tôi thức dậy thì phát hiện nồi của tôi bị mất.
Tôi nghĩ trong phòng chỉ có hai chúng tôi, nên tôi nghi ngờ anh này lấy trộm nồi của tôi. Trương Phi lại hỏi người tàn tật: Còn ngươi thì thưa ai? Người tàn tật chỉ người bán nồi nói: Bẩm đại gia! Tôi thưa đây không phải ai khác mà là anh bán nồi đây. Tôi là người tàn phế, đi đứng bất tiện, làm sao có thể trộm nồi anh ta được? Cho nên tôi thưa anh ta về tội vu oan giá họa cho người, xin đại gia xét soi cho. Trương Phi nghe hai người trần thuật, nghĩ: cái chuyện hai người nói đều có lý, chuyện người này bị ăn cắp nồi là thật; song người tàn phế đã mấỏt hết một tay, một chân, đi đứng còn khó khăn, sao có thể trộm nồi cho được? ông nhìn kỹ sắc mặt hai người một lát, đoạn quát: Người ta tàn tật như vậy, đi đứng còn phải chống gậy, thì sao có thể lấy nồi được chớ? Tên bán nồi rõ ràng là vu khống người tốt. Bay đâu! Lôi tên này ra ngoài chờ định tội! Đợi bọn nha dịch kéo người bán nồi đi khỏi rồi, Trương Phi mới nói với người tàn tật: Anh chịu oan ức, thế thì hiện giờ ta cho anh toàn bộ nồi này, anh đem về muốn bán hay làm gì cũng được, kể như đền bù... tiền lộ phí cho anh đấy. Người tàn tật thoạt nghe vội khấu đầu cám ơn đại gia lia lịa, sau đó với vẻ thành thạo, anh đem chiếc gậy cặp vô nách, đoạn khom lưng với tay lấy nồi đội lên đầu và xoay người đi ra. Trương Phi thình lình nạt: Cả gan tpsuancho tên gian xảo, dám ở trước mặt đại gia đùa bỡn, khôn hồn hãy kể lại đầu đuôi câu chuyện! Người tàn tật thấy mưu kế của mình bị bại lộ chỉ còn cách nhận tội. Từ đó bá tánh ở dải Cổ Thành đều nói, Trương Phi là người thô lỗ mà tế nhị. 
Một hôm, Trương Phi tay cầm trượng bát xà mâu ngồi trên đại đường, hỏi nha dịch hai bên: Có ai cáo trạng không? Lời nói vừa dứt thì từ bên ngoài có một nam một nữ bước vào cáo trạng. Người đàn ông thì vừa lùn vừa mập, lưng to bụng phệ, hai tay ôm quả dưa hấu lớn. Người đàn bàn thì mảnh mai, khuôn mặt hây hây như hoa đào, trong tay bồng đứa con nhỏ. Người đàn ông đường đường quỳ xuống, cướp lời nói trước: nàng ta trộm dưa của tôi, bị tôi bắt quả tang. Xin quan huyện trị tội nàng ta dùm tôi! Người đàn bà ôm chặt đứa con nhỏ trong lòng và chỉ biết khóc chứ không nói gì. Trương Phi là người gặp chuyện cứ thích huơ đao chém loạn. ông với lấy trượng bát xà mâu khua rầm rầm làm đại đường rung rinh, rồi quát nạt người đàn bà: Này, mi trộm dưa của người ta, có chịu nhận tội hay không? Người đàn bà nghe quát nạt, mồ hôi ướt đẫm và chỉ biết gục đầu, luôn mồm van xin: Quan lớn ơi, xin tha tội cho tôi! Trương Phi nghĩ, đã kêu tha hẳn có tội, không tội cần gì phải kêu tha? Đối với kẻ trộm cắp, Trương Phi rất ghét và muốn giết chết ngay, do đó ông giơ trường mâu nhắm ngay người đàn bà đâm tới. Khi mũi mâu sắp đâm trúng đứa trẻ trong lòng người đàn bà, ông bỗng dừng lại: ôi, đứa bé vô tội, sao giết nó, ông bèn kêu nha dịch bồng đứa bé ra ngoài. Ai ngờ người đàn bà ôm chặt cứng đứa con, chết cũng không chịu buông. Trương Phi nảy suy nghĩ. ông quay qua nói với người đàn ông. Bà ta trộm dưa của ông, ta xử tội chết, ông hài lòng rồi chớ? Lúc này người đàn ông như con mèo thấy mỡ, ông ta thẫn thờ nhìn người đàn bà, khi nghe Trương Phi hỏi vội nói: Bẩm quan, trộm một trái dưa tội chưa đáng chết. Xin phạt nàng ta tới nhà tôi làm đày tớ là được rồi. Trương Phi nói: Thế thì để nàng ta làm vợ lẽ ông, ông thấy thế nào? Người đàn ông nghe vậy liền toe toét cười, dập đầu lia lịa nói: Cám ơn quan lắm, cám ơn quan lắm! Trương Phi cười ha hả, bảo: Vậy ông hãy ẵm đứa bé trước, rồi ôm trái dưa đưa đây. ông làm được thì có thể lãnh bà này về. Người đàn ông liền làm theo lời Trương Phi bảo. Ai ngờ ông ta bồng đứa trẻ rồi thì không cách nào ôm trái dưa hấu lên được, còn nếu ôm dưa lên thì cũng không cách nào bồng đứa bé được. Loay hoay cả buổi đến mồ hôi đầu nhỏ giọt, cuối cùng chỉ còn cách khổ sở nói: Bẩm quan, một tay khó bắt hai con cá ạ! Trương Phi vụt trừng mắt nổi giận, quát lớn: Mi sức vóc đàn ông mà còn làm không được, huống chi người đàn bà này? Chuyện này, rõ cả rồi: mi vì muốn chiếm người đàn bà này nên mù quáng lương tâm mà tìm kế hãm hại, lại tới đây định gạt lão Trương? Thật đáng giận! Bây đâu đập hắn 50 thước bảng và nhốt vào nhà lao cho ta! Sau đó ông thả người đàn bà ra về và bãi hầu.
 
Sưu Tầm 


“Được sinh ra trên đời là một điều may mắn. Cuộc sống là một quà tặng. Hãy biết ơn vì cậu đã được nhận món quà đó, và hãy cố gắng tận dụng từng khoảng khắc của cuộc đời, như thể đó là khoảnh khắc cuối cùng.”
Anh ta nhìn lên. Kìa, trên cao, ngay trên đầu anh, treo lủng lẳng trên xà nhà, là một khúc dây thừng. Người bệnh nhận ra ngay, điều anh tưởng có con rắn nhỏ trong tách trà, chỉ là sự phản chiếu của khúc dây thừng. Hai bạn nhìn nhau cười rộ. Cơn đau trong người bệnh biến đi tức khắc, và anh ta trở lại khỏe mạnh như thường. BỆNH TƯỞNG TƯỢNG CÓ THỂ LÀM CHẾT NGƯỜI!
Từ đó, hai anh em trở nên giàu có lớn. Gặp lúc Mạc Đăng Dung chiếm đoạt ngôi nhà Lê, hai anh em nhờ người cận thần tiến dẫn đem biếu Mạc Đăng Dung một trăm cân vàng, một trăm cân bạc. Vua Mạc cho thâu nhận rồi phong cho hai anh em tước Quận công.
Người vợ ở nhà trông đợi chồng ngày một mòn mỏị Tại sao sau khi đánh cá xong, giữa lúc đêm tối, mọi người đều cho thuyền chở về đất liền, thì chồng mình lại dong buồm đi biệt. Mỗi chiều nàng lại bồng con trèo lên hòn núi ở cửa biển, con mắt đăm đăm nhìn về phía chân trời mù mịt. Tuy nước mắt bấy giờ đã khô kiệt, nhưng người đàn bà vẫn không quên trèo núi trông chồng. Cái hình bóng ấy đối với dân làng thành ra quen thuộc. Về sau cả hai mẹ con đều hóa ra đá, trở thành hình bóng quen thuộc vĩnh viễn.
Quả thật, đến mùa Xuân ấy, đúng như lời bà Tiên nói, mảnh đất khô cằn của người em bỗng nhiên mọc lên từng hàng hoa trắng, hương thơm ngào ngạt. Để nhớ đến ơn lành của bà Tiên, người em đặt tên cho loại hoa này là Hoa Thuỷ Tiên.
... Chúng mày cứ ăn ở ngay lành rồi Trời lại đền cho hai đứa con khác để ngày sau mà nhờ". Hai vợ chồng biết thế, không thương khóc con nữa, lại làm ăn như cũ, và lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm, cố gắng làm bao nhiêu điều từ thiện, phúc đức. Quả nhiên sau lại sinh được hai đứa con trai khác. Hai đứa con hiền lành tử tế, văn hay chữ tốt, rồi sau lớn lên, làm cho cha mẹ được vẻ vang sung sướng trong cảnh già.
g nước được triệu vào cung, rồi chẳng mấy chốc, một tấm lụa vàng cực kỳ mềm dịu, bền chắc, rạng rỡ dâng lên trước mắt vua. Hoàng hậu vui mừng sai cắt ngay cho mình một chiếc áo dài, để hôm sau ra triều ngự cạnh vua. Cả triều sửng sốt trước vẻ đẹp của chiếc áo hàng mới làm tăng thêm bội phần nhan sắc của người mặc. Vua mới cho triều thần hay là chính hoàng hậu đã khám phá ra thứ chỉ tơ quý lạ đó, và cho phép các quan cùng nhà giàu có trong nước được bắt chước hoàng hậu may mặc thứ hàng mới kia. Từ đó nghề trồng dâu, nuôi tằm bắt đầu nẩy nở, đáp lại nguyện vọng thiết tha của cô gái quê mùa thị Tơ.
Chết rồi ông hóa thành con còng còng hay cũng gọi là con Dã Tràng ngày ngày xe cát để lấp biển. Tục ngữ có câu : Dã Tràng xe cát biển Đông . Nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì.
.. Bấy giờ gã mới hiểu được lòng dạ độc ác của người vợ kế thì đã muộn rồi . Ông chỉ còn cách chôn con và đuổi chị ta ra khỏi nhà .. 3 ngày sau ra thăm mả Đa Đa , gã tiều phu thấy từ dưới mả 1 con chim kỳ lạ sắc xám bay lên đậu trên cành nhìn ông rồi cất tiếng kêu : Bát cơm cát trả cho cha, đánh bể óc ác la, ác la đa ..
"Vi nhân mạc tác vị nhân thân, Bá ban khổ lạc do tha nhân. Kim nhật thùy tri nhân tiện súc, Thử sinh cẩn hoạt oán thùy sân". Đọc xong, nàng vội lao mình ra sân đập đầu vào cây mà chết.