Friday
29
March
2024

Sự tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa

Sunday, November 27, 201112:00 AM(View: 17669)


Có ai đó nói rằng “hãy đi đến tận cùng của sự tuyệt vọng để thấy nó cũng đẹp như một bông hoa…”. Cuộc sống luôn tạo ra những bất ngờ, kể cả trong khổ đau và tuyệt vọng vẫn sẽ có những điều kỳ diệu dành cho mỗi người; miễn là con người ta có đủ bình tĩnh, tỉnh táo để nhận ra, khám phá được bông hoa nở phía tận cùng của tuyệt vọng hay không mà thôi…

565-large-contentTôi đứng trên sân thượng toà chung cư 9 tầng, gió lồng lộng thổi vào mặt. Tôi không biết mình đã làm sai điều gì, tất cả mọi thứ đang quay lưng với tôi, hình như không một ai trên thế giới này có thể hiểu được tôi.

Nỗi đau của tôi quá lớn. Không ai… phải, không ai có thể chia sẻ được với tôi. Tôi đau xót vì thấy mình thật cô đơn. Tôi muốn mình thoát khỏi tình trạng này, tôi đã chịu quá nhiều đau khổ rồi.

Thế nên tôi quyết định… nhảy xuống. Có lẽ đó là cách duy nhất giải thoát tôi khỏi muộn phiền…

Ngang qua tầng 9, tôi nhìn thấy gương mặt sưng húp của người phụ nữ ấy. Bà là y tá của một phòng mạch tư. Bao nhiêu tiền kiếm được đều được lão chồng tệ bạc nướng vào sòng bạc. Không biết bao nhiêu lần hắn “thượng cẳng chân hạ cẳng tay” với bà. Vậy là hôm nay, bà lại vừa hứng chịu một cơn thịnh nộ.

Tầng 8… cái dáng khắc khổ của ông lão cô đơn. Ông ở chung cư này đã lâu rồi, hằng tháng đều có tiền trợ cấp nhưng tuyệt nhiên không một ai đến thăm ông. Ngày ngày ông vẫn lục lọi trong hộp thư của mình rồi lặng lẽ trở lên tay không. Vậy là hôm nay, ông vẫn chẳng có thư.

Tầng 7, cậu sinh viên vẫn đang cắm cúi vào trang việc làm của tờ tạp chí. Tốt nghiệp với bảng thành tích không tốt lắm, thế nên mãi mà cậu vẫn chưa tìm được một việc gì tử tế. Gấp tờ báo lại. Vậy là hôm nay… cuộc tìm kiếm của cậu vẫn vô vọng.

Tầng 6, cô gái trẻ vừa chia tay với bạn trai. Tôi từng thấy họ rất thắm thiết bên nhau, rồi chẳng hiểu lý do gì, chàng trai không đến thăm cô nữa. Cô gái ở lì trong phòng, cô không có nhiều bạn. Cô khóc. Vậy là hôm nay, cô vẫn không có gì ngoài một tình yêu đã mất.

Tầng 5, đôi vợ chồng cãi nhau inh ỏi. Cả hai đều là công nhân của nhà máy dệt. Thu nhập không đủ đáp ứng cho nhu cầu sinh hoạt, điều đó khiến họ trở nên cáu gắt và nóng giận với tất cả mọi thứ xung quanh. Vậy là hôm nay… họ lại có thêm một trận tranh cãi nảy lửa để tạm quên đi cuộc mưu sinh.

Tầng 4, thằng bé vừa thi trượt đại học. Nó được dạy bảo rằng sẽ không làm được gì nếu không đỗ đại học. Chăm chỉ học hành bấy lâu, kết quả lại không như mong muốn. Nó thẫn thờ đi ra đi vào. Chui vào cái góc nhỏ của nó. Vậy là hôm nay… nó vẫn không tìm thấy một điều gì mới mẻ cho cuộc sống sau này.

Tầng 3, cô gái làng chơi tỉnh dậy sau một đêm bù khú. Thân con gái đem ra làm trò vui, có ai muốn đâu nhưng vì cái ăn nên phải thế. Cô khoác lên mình cái áo mỏng tang, chuẩn bị cho một đêm bất tận. Chẳng ai yêu thương cô, cô cũng chẳng quan tâm, đời nó bạc là thế. Vậy là hôm nay… cô lại tiếp tục cái kiếp “vợ của thiên hạ”.

Tầng 2, ông giáo nghèo mệt mỏi nằm vật ra sàn. Những tưởng dạy học là một nghề thanh cao nhưng đời sống đạo đức suy tàn khiến ông nhận ra mình bất lực. Chứng kiến lứa học trò mình cố công dạy dỗ lần lượt đi vào băng hoại, ông thở dài ngao ngán. Vậy là hôm nay… ông tiếp tục ray rứt vì vẫn chưa làm tròn thiên chức của một người thầy.

453-large-contentTầng 1, tay nát rượu la hét ỏm tỏi. Không ai hiểu vì sao hắn cứ say xỉn như thế. Chưa bao giờ nhìn thấy hắn tỉnh, mà có lẽ cũng chẳng bao giờ hắn tỉnh. Vùi đầu bên ly rượu, cuộc đời hắn cũng chông chênh như bước chân khi say của hắn. Vậy là hôm nay… hắn vẫn không tỉnh được…

Tầng trệt… đột nhiên tôi nhận ra, mỗi người trong chúng ta đều có những vấn đề riêng của mình. Và khi chứng kiến hoàn cảnh của người khác, tôi nghĩ dường như nỗi đau của mình vẫn chưa đến nỗi tuyệt vọng, rằng mình vẫn chưa phải là người bất hạnh nhất.

Tôi muốn được làm lại nhưng quá trễ rồi, mặt đất đã ở trước mắt…

Tầng1, tầng 2, tầng 3… mọi người ùa ra vây quanh tôi. Ai đó thốt lên: “Đây là người sống cùng chung cư với chúng ta mà”, “chắc tuyệt vọng lắm nên mới như thế”… Họ đứng đó, nhìn vào tôi và có lẽ họ đang nghĩ: “Hoá ra mình chưa phải là người bất hạnh nhất”.

Thế đấy, đứng trước nỗi đau của mình, ai cũng nghĩ mình thật nhỏ bé và lối thoát duy nhất dường như chính là cái chết. Nhưng tôi tin, chết chỉ là chạy trốn một cách hèn nhát thôi, nó chẳng giải quyết được gì ngoài việc đánh mất tất cả những gì còn lại, mà lẽ ra, với những thứ ấy, biết đâu sẽ làm được tốt hơn. Vì thế phải suy nghĩ kỹ trước khi nhảy xuống…

Tôi bừng tỉnh, chỉ là một giấc mơ… Thật tốt vì ít ra tôi vẫn còn cơ hội. Mặt trời vẫn sáng, tôi mỉm cười, bắt đầu tìm cho mình một lối đi, không bao giờ là quá muộn khi học được cách bước trên nỗi đau.

Sưu tầm

Friday, February 5, 20213:31 PM(View: 11283)
1.Vật gì sắc bén nhất? Đó là lưỡi của con người. Lưỡi có thể dễ dàng làm tổn thương trái tim của người khác. 2. Nơi nào xa nhất? Quá khứ. Cho dù chúng ta là ai, giàu có cỡ nào, chúng ta không thể quay về quá khứ, vậy nên phải sử dụng tốt ngày hôm nay và những ngày sắp tới.
Wednesday, April 12, 20176:42 PM(View: 18561)
Câu hỏi rất hay, nhưng thực sự để hiểu được nó lại không phải là chuyện dễ dàng. Rất nhiều người khi sa cơ lỡ vận, tới phút cuối đời mới chợt hiểu ra mình sống vì điều gì. Câu hỏi cho vấn đề này, có lẽ rất nhiều người trong chúng ta đang truy tìm đáp án.
Sunday, March 26, 201712:13 AM(View: 21884)
Đột quỵ hay tấn công vào buổi sáng, cần phòng tránh thế nào?
Saturday, March 25, 20179:30 PM(View: 13947)
Bệnh tật chính là khoản bội chi ác tính. Bệnh nặng thì khuynh gia bại sản! Vất vả phấn đấu mấy chục năm. Một cơn bệnh nặng về lại lúc trước. 127Yêu vợ yêu con yêu gia đình. Không yêu sức khỏe cũng như không!
Tuesday, March 21, 20179:26 PM(View: 25780)
Còn bao lâu nữa ! Nhìn đi ngó lại chỉ mười năm thôi. Số đông biến mất đâu rồi; Số hên còn lại lẻ loi chắc buồn. Đếm kỹ còn mấy trăm tuần; Thời gian vun vút, bao lần gặp nhau? Thôi thì còn lại ngày nào; Hãy vui ngày ấy, miệng chào thật tươi. Khác biệt gì cũng thế thôi; Mai kia nằm xuống để rồi được chi. Sao bằng ta cứ vui đi; Hơn thua dẹp hết, ôm ghì bạn xưa. Tay với trời cao không thấu nổi. Tuổi già mất bạn cũng mồ côi.
Monday, March 20, 20173:31 PM(View: 12770)
Trong cuộc sống có những điều nhỏ nhặt vẫn thường xảy ra và vô tình chia cắt con người với nhau, những lời nói vội vàng không suy nghĩ, những lời chỉ trích, buộc tội hay những lời trách cứ oán hờn. Và khi đã bị chia cắt, họ có thể không bao giờ quay lại với nhau được nữa. phương cách tốt nhất để tránh những tình huống gây tổn thương này là bỏ qua những lỗi lầm nhỏ của nhau.
Saturday, August 6, 201612:57 PM(View: 10790)
Một nhà doanh nghiệp rất nổi tiếng, cứ cách một đoạn thời gian, ông lại dẫn theo vợ con đến nơi hỏa táng để xem. Có người không hiểu, hỏi ông nguyên do. Ông nói rằng, chỉ cần đến nơi hỏa táng, cái tâm nóng nảy sẽ rất mau chóng an tĩnh lại, thấy danh lợi tiền tài thật nhẹ nhàng.
Saturday, August 6, 201611:58 AM(View: 10388)
1. Đừng mong mỏi xa xôi rằng người khác sẽ cho bạn bất kỳ sự giúp đỡ nào về mặt kinh tế, bởi tiền bạc đối với bất kỳ ai cũng đều là thứ không đủ dùng. (Học được cách biết cho đi) 2. Bạn bè giúp bạn là việc thiện, là đạo nghĩa; còn nếu bạn bè không giúp đỡ bạn thì cũng không gì đáng trách cả, không nên giữ tâm oán hận, bởi người ta vốn không hề mắc nợ gì bạn cả! (Học được cách cảm thông) 3. Phải biết rằng, trong những lúc bạn cần sự giúp đỡ nhất, sẽ không ai
Saturday, August 6, 201611:21 AM(View: 10772)
Dù mệt mỏi cũng đừng gục ngã, hãy nghĩ đến sự mong đợi của Cha Mẹ và người thân mà tiếp tục cố gắng. Dù chán nản cũng đừng buông xuôi. Vì vấn đề không phải ở công việc, mà là chính mình, nên trân trọng mỗi sự lựa chọn của bản thân. Dù muộn phiền cũng đừng than thở. Vì ai cũng có việc riêng, không thể giúp ta mãi, nên mạnh mẽ một chút! Tận hưởng những gì đang làm, dù bị đả kích cũng đừng bi quan mà mất ý chí. Bởi chẳng ai sanh ra liền có thể giải quyết mọi chuyện hoàn hảo, mà phải cố gắng hết mình từng công việc một.
Saturday, August 6, 201611:15 AM(View: 10628)
Ta đến với họ, và rồi sẽ ra đi. Nhưng đôi khi, ta là nhà trọ cho một ai đó nghỉ ngơi, tiếp sức để họ tiếp tục hành trình cuộc đời. Và họ sẽ ra đi. Đừng níu giữ! Hãy nhớ rằng: Trong Cuộc Đới Này... Có những người sẽ không bao giờ đi qua cuộc đời ta. Nhưng có những người sẽ đến với ta 1 lần, và mãi mãi không rời xa ta. Ta gọi họ là Tri Kỷ.