Năm 1989, một trận động đất được ghi nhận với 8.2 trên địa-chấn-kế đã hầu như san bằng Armenia trong vòng 4 phút đồng hồ, và đã giết hại trên 30 ngàn người.
Trong cơn giao động như thế, một người đàn ông vội vàng bỏ vợ một mình ở nhà, chạy thẳng đến trường nơi con ông học, hiện chỉ còn là một đống gạch vụn ngổn ngang. Sau một phút chết đứng, người đàn ông nhớ lại lời hứa đã từng nói với con: bất cứ điều gì có thể xảy ra, ba luôn luôn ở bên cạnh con, nước mắt bắt đầu lăn trên gò má ông. Cả ngôi trường giờ này chỉ còn là một đống gạch vụn, và con ông đã bị chôn vùi trong đó. Người đàn ông nhớ lại lời cam kết của ông đối với đứa con, ông cố gắng nhớ lại chỗ ông từng đưa con vào lớp mỗi sáng và ông bắt đầu đào xới.
Trong khi người đàn ông làm một công việc tưởng chừng như vô vọng thì nhiều bậc phụ huynh khác cũng chạy đến, họ chỉ biết nhìn vào đống gạch vụn và than khóc, như để tỏ lộ sự bình tĩnh và sáng suốt của mình, ai cũng khuyên người đàn ông đừng mất thì giờ vô ích vì chắc chắn không còn hy vọng sống sót nào và có thể gây thêm nguy hại nếu trận động đất chưa ngưng nghỉ hẳn.
Dù vậy, ông không chút nản lòng, người đàn ông lại tiếp tục đào. Tám tiếng đồng hồ, mười hai tiếng đồng hồ, hai mươi bốn tiếng đồng hồ, rồi cuối cùng ở ba mươi sáu tiếng đồng hồ, người đàn ông bỗng nghe được có tiếng động. Ông gọi tên đứa con, và lạ lùng thay ông nghe vọng lại tiếng "Ba ơi" thân thương từ miệng của chính đứa con. Sau khi được cứu ra khỏi đống gạch vụn, cậu con vui mừng kể lễ: "con đã nói với các bạn con là nếu chúng ta còn sống thì ba tôi sẽ đến cứu. Ba đã hứa là ba luôn luôn ở bên cạnh con." Cậu bé cho biết còn một số bạn bè còn sống, khi người cha gọi đứa con ra khỏi đống gạch vụn, nó thưa: "con phải để cho các bạn ra trước, bởi vì dầu thế nào đi nữa, ba vẫn luôn luôn ở bên cạnh con".
*
* *
Quí vị và các bạn thân mến,
Câu chuyện của tình phụ tử trên đây không phải là quí hiếm trong lịch sử nhân loại và trong cuộc sống thường ngày của con người, dù ở đâu, dù thuộc thời đại nào. Chúa Giêsu không ngừng đề cao tình phụ tử ấy và Ngài dùng chính tình phụ tử của con người để nói về tình yêu của Thiên Chúa Cha đối với con người. Con người quả thật là hình ảnh của Thiên Chúa. Chỉ có tình cảm và biểu lộ tình cảm của con người mới có thể phản ảnh được tình yêu của Thiên Chúa.
Khi dạy về sự cầu nguyện, Chúa Giêsu nói: "có cha mẹ nào khi con cái xin bánh lại cho nó hòn đá hay con rắn sao" (Lc 11,11-12). Nhưng để nói lên lòng nhân từ và tha thứ vô biên của Thiên Chúa. Chúa Giêsu đã mượn hình ảnh của một người cha ngày ngày ra trước cổng ngóng trông người con hoang đàng trở về. Thiên Chúa cần những hình ảnh như thể để nói lên tình yêu của Ngài đối với con người. Thiên Chúa cần những biểu lộ yêu thương của con người để bày tỏ tình yêu thương của Ngài. Phải chăng đó không phải là lý do tại sao Ngài đã nâng hôn nhân tự nhiên của con người lên hàng Bí Tích, nghĩa là biến thành dấu chỉ của chính tình yêu của Ngài đối với con người. Một đôi vợ chồng yêu thương đầm ấm đó là dấu chỉ của tình yêu Thiên Chúa đối với con người. Nói cách khác, mỗi một nghĩa cử yêu thương của con người là một dấu chỉ của tình yêu của Thiên Chúa đối với con người. Trái tim của Thiên Chúa rung lên từng nhịp xuyên qua mỗi một hành động yêu thương của con người.
Lạy Chúa, Chúa đã dựng nên chúng con theo và giống hình ảnh của Chúa. Xin cho chúng con luôn ý thức về phẩm giá cao trọng ấy và không ngừng thể hiện hình ảnh ấy qua cuộc sống yêu thương của chúng con.
Xin cho chúng con luôn thầm tín rằng: chúng con phải sống như thế nào để trở nên tình yêu của Chúa với tất cả mọi người xung quanh chúng con. Amen.