Vào buổi bình minh của cuộc đời.....Một Bà tiên hiện ra với cái hộp trên tay....Bà nói :
Trong hộp là những tặng vật...
Hãy chọn 1....nhưng cẩn thận..hãy chọn cho khôn ngoan....Vì chỉ có 1 trong đó là đáng giá....Có 5 tặng vật :
TÌNH YÊU - DANH TIẾNG - CỦA CẢI - NIỀM VUI - CÁI CHẾT ........
Tôi hăm hở ...
- Cần gì phải chọn nữa...Tôi chọn
NIỀM VUI !
.....Tôi đi vào cuộc đời ...tìm kiếm những niềm vui của tuổi trẻ....Nhưng NIỀM VUI nào sau cùng cũng chỉ là phù du và chán ngán ,hão huyền ...và trống rỗng....
Mỗi niềm vui khi qua đi....đều như cười nhạo tôi....
Sau cùng TÔI nói :
Mình đã phung phí biết bao năm...Nếu Mình được chọn lần nữa....Mình sẽ khôn ngoan hơn.....
TÔI vừa dứt lời..thì BÀ TIÊN hiện ra...:
Hãy chọn nữa đi :
Còn 4 món đây ... hãy chọn lần nữa.,và nên nhớ .... thời gian vẫn trôi qua ... và chỉ có 1 món là đáng quý ....!
Lần này thì TÔI suy nghĩ giây lát...rồi chọn
TÌNH YÊU..!
Mà không nhận thấy lúc ấy mắt Bà Tiên ứa lệ....
******* Rất nhiều năm sau ....
TÔi ngồi bên 1 cỗ Quan Tài, trong 1 căn nhà trống trải...
TÔI độc thoại với mình :
Từng Người Tình....hết thảy đều bỏ ra đi...Bây giờ...Người đáng yêu nhất...Người cuối cùng....cũng nằm đây....!
Những muộn phiền cứ chiếm lấy ta....
TÌNH YÊU sự LỪA ĐẢO....
Mỗi giờ HẠNH PHÚC...là nó lại bắt Ta mua bằng cả ngàn giờ ĐAU KHỔ...bằng cả TÂM HỒN...!TÌNH YÊU....! Ta nguyền rủa ngươi..!
Hãy chọn nữa đi...
Lại tiếng BàTiên :
Năm tháng đã giúp Người khôn ngoan hơn hẳn...còn lại 3 món đây...chỉ 1 món giá trị...hãy nhớ ...và chọn cho kỹ...!
Tôi ngẫm nghĩ mãi...rồi chọn :
DANH TIẾNG...!
Bà Tiên thở dài bỏ đi...
***** Nhiều năm sau....Bà Tiên trở lại....và đứng trước Tôi trong bóng ngày tàn mà suy nghĩ...và Bà đã đọc được suy tư của Tôi :
Tên tuổi Ta lừng lẫy khắp thế giới , miệng lưỡi nào cũng ca tụng....có 1 lúc...Ta thật thỏa lòng..!
Nhưng những giây phút ấy ngắn ngủi làm sao...sau đó là sự ghen tỵ , gièm pha rồi vu khống...thù ghét rồi bạc đãi...nhạo báng...
Thế là khởi đầu của bước kết thúc...
Sau cùng là đến lòng thương hại....
Thế là đem chôn tên tuổi...
Ôi danh tiếng !
Cay đắng và khốn khổ làm sao...
Khi ở đỉnh cao nó là mục tiêu bôi bác...
Lúc suy tàn là cái để khinh rẻ và thương hại.....
Hãy chọn nửa....giọng Bà Tiên vang lên ..:
Còn lại 2 món...Đừng tuyệt vọng......món đáng quý nhất ...vẫn còn đó như lúc đầu....!
TÔI chợt nghĩ :
TIỀN TÀI
chính là sức mạnh ....sao TA mù đến thế nhỉ...???
Sau cùng cuối đời vẫn còn đáng sống lắm chứ....
TA sẽ tiêu xài hoang phí...cho Thiên Hạ lé mắt...
Những thằng chế nhạo khinh bỉ TA...sẽ phải kéo lê trước mặt TA....
Lòng TA sẽ nở đầy những ganh tỵ của Bọn chúng....
TA sẽ có mọi thứ sang trọng...niềm hạnh phúc....mọi niềm hoan lạc của tinh thần...nơi thỏa mãn cho thể xác....mà mọi Người thầm mơ....
TA sẽ mua...mua tất cả lòng kính trọng....nể vì....chìu chuộng....tôn thờ...mọi thứ trang sức phù phiếm...mà cái chợ đời hèn mọn này có thể có.......
TA đã mất nhiều thời gian lắm rồi...
Đã cho vừa bao lần sai lầm trước đây...
Trước khi ta không biết thôi hãy cho nó qua..chỉ vì nhiều cái tặng vật.....cứ tưởng là tốt nhất..!
*****************
Ba năm ngắn ngủi trôi qua....
1 ngày kia ...TÔI ngồi đó....lạnh run trong 1 căn phòng tồi tàn...tối tăm...hốc hác...xanh mét...mắt trũng sâu....quần áo tả tơi đầy đói khát....và độc thoại với chính mình :
- TA nguyền rủa các thứ tặng vật...chỉ là những điều dối trá và nhạo báng....cái nào cũng giả dối hết...Chẳng có phải là tặng vật đâu...Mà chỉ là thứ cho mượn....
NIỀM VUI -TÌNH YÊU - DANH TIẾNG - CỦA CẢI....chỉ là vỏ bọc tạm thời.....!
Chỉ có cái CHẾT là VĨNH CỬU......!
PHẠM NGỌC LÂM