Friday
3
May
2024
Sunday, March 26, 201712:13 AM(View: 22260)
Đột quỵ hay tấn công vào buổi sáng, cần phòng tránh thế nào?
Wednesday, March 8, 20177:18 PM(View: 13108)
5 loại ung thư khó phát hiện sớm hiện nay Khoa học phát triển có thể phát hiện được nhiều loại ung thư từ rất sớm nhưng vẫn có rất nhiều bệnh ung thư khó có thể chẩn đoán khi mới manh nha và khi có dấu hiệu thì đã muộn Dưới đây là 5 loại ung thư khó phát hiện sớm hiện nay:
Saturday, August 6, 20161:10 PM(View: 16504)
Phương pháp thông dụng chữa bịnh tại Nhật Bản ngày nay là uống nước lọc ngay khi vừa thức dậy vào mỗi buổi sáng. . Cho các vị lớn tuổi, các bịnh nan y, cũng như các chứng bịnh thông thường, cách chữa bịnh uống nước lọc đã được tìm ra bởi ủy hội y học Nhật Bản với tỷ lệ cao đã chữa khỏi các chứng bịnh dưới đây:
Thursday, May 8, 201412:00 AM(View: 32894)
Cho thêm 3 cups mật ong vào dung dịch này, trộn đều và cho vào chai. Mỗi sáng sớm, uống một muỗng soup trước khi điểm tâm. Cứ uống đều đặn như vậy, các mạch máu ở tim sẽ được thông suốt, hết bị nghẽ
Tuesday, May 6, 201412:00 AM(View: 28282)
Vì vậy, mỗi chúng ta, nhất là những người lớn tuổi, buổi tối trước khi đi ngủ nên uống khoảng 200 ml nước (chừng một cốc), thì sáng ngủ dậy, không những máu không bị đặc mà còn loãng ra. Các chuyên gia y học cũng khuyên rằng, buổi tối trước khi đi ngủ uống nước khiến cho máu loãng ra, có lợi cho sự tuần hoàn của mạch máu, giúp phòng chống tai biến mạch máu não. Có nhiều nguyên nhân dẫn đến tai biến mạch máu não, sự đông đặc của máu tăng lên chỉ là một trong những nguyên nhân gây bệnh. Tuy nhiên, có thể khẳng định thói quen uống nước trước khi đi ngủ có tác dụng nhất định đối với việc phòng chống tai biến mạch máu não.
(View: 21938)
Tôi cầu xin: “Xin Mẹ cho vợ chồng con được sống với nhau 5 năm nữa.” Tôi không muốn tôi chết trước nàng, tôi không muốn nàng chết trước tôi. Nàng chết trước tôi không biết tôi sống ra sao. Tám mươi tuổi, tôi sống với nàng 60 năm, tôi sống dựa vào nàng. Tôi sống bằng Tình Yêu của nàng. Năm 1976 gặp lại nhau, Lê Trọng Nguyễn nói: “Tao không biết mày có đi được không. Tao cứ tưởng mày làm USIS là mày đi được. Hôm tao gặp thằng S. ở trong khu nhà mày, tao hỏi nó mày có đi được không? Nó nói mày không đi được. Tao kêu lên: “Làm sao nó sống? Nó sống bằng gì? ” S. nó nói: “Nó sống bằng Tình Yêu của vợ nó.”
(View: 22761)
Và còn biết bao việc làm khiến cho cha mẹ phải đau lòng . Nhưng họ đâu biết rằng , mình là người rất hạnh phúc , vì có biết bao người phải mồ côi cha mẹ , có muốn được cảm giác cha mẹ quan tâm cũng không được , còn chúng ta có thì không hề biết trân trọng, lại cho rằng cha mẹ thật phiền phức lúc nào cũng không cho ta làm việc này , làm việc kia .Bên cạnh đó cũng có nhiều bạn rất hiếu thảo với cha mẹ mình.
(View: 19795)
Ngước mắt vượt qua khung cửa sổ – ngắm nhìn những vì sao. Cảm nhận thật rằng bạn đang sống, bản lĩnh, mạnh mẽ và xứng đáng. Dù bất kì điều gì xảy ra, tất cả chỉ là bắt đầu – Với tất cả những gì vốn có đang chờ đón bạn ở phía trước trong ánh mắt lấp lánh niềm tin của ngày mới đang đến.
WEBSITE STATISTICS
2,319,686,071,854,749,159

Trái Tim Của Mẹ

Friday, May 9, 201412:00 AM(View: 97077)
ừ nhiều năm nay, cứ mỗi lần đến ngày Mother’s Day là bà Audrey biến mất. Gia đình hay bạn bè tìm đủ mọi cách để liên lạc với Bà đều không có hiệu quả. Điện thoại nhà, điện thoại sở, cell phone đều chỉ có cái message lạnh lùng : « xin vui lòng để lại lời nhắn, tôi sẽ gọi lại ngay khi tôi có thể. » Sau ngày Mother’s Day, ngày chủ nhật thứ hai cuả tháng 5, bà Audrey xuất hiện lại, vẫn bình thường như không có gì xảy ra.
Ai đó có thắc mắc hỏi thăm, bà chỉ trả lời qua loa :
ngaycuame-content- Tôi bị stress hơi nhiều, nên đi retreat hai ngày cuối tuần để tâm trí được thoải mái hơn.
Chỉ có thế, không có gì hơn, nhưng người ta không thắc mắc nhiều vì bà Audrey vẫn đi làm, vẫn hoàn thành tốt đẹp nhiệm vụ của bà là một nhân viên lo về dịch vụ quảng cáo cho một tờ báo điạ phương ở Oregon State
Không một ai biết là đằng sau câu trả lời đó là cả một nỗi niềm vẫn cắn rứt bà từ năm mười bảy tuổi.

*

Hồi đó, cuối năm lớp mười một, được một nam sinh ở cùng xóm đang học lớp mười hai mời đi « senior prom » (dạ tiệc khiêu vũ của học sinh lớp mười hai). Cô nhỏ Audrey lúc đó vừa sung sướng, vừa hãnh diện, vì ít khi học sinh lớp mười một được đi dự dạ vũ của lớp mười hai. Cô về nhà gom góp hết tiền để dành của mình và lén cha mẹ nhịn ăn cả tuần để dành tiền thuê một cái áo dạ vũ màu hồng rất đẹp. Audrey được cha mẹ cho đi dạ vũ với điều kiện phải về nhà trước chín giờ tối. Anh chàng học sinh lớp mười hai, « date » của Audrey ở cách đó một block đường, mặt mày cũng hiền lành, thường xuyên có mặt ở thư viện điạ phương học hành nghiêm chỉnh, không gây hoài nghi cho bất cứ một bậc cha mẹ nào vẫn luôn để mắt đến các cô con gái dậy thì, xinh tươi vẫn bị so sánh với « các thùng thuốc nổ chậm » trong nhà.
Vậy mà dưới ảnh hưởng cuả « peer pressure », bạn bè cùng trang lứa, hậu qủa của việc tham dự « senior prom » năm đó để lại một mầm sống trong Audrey. Khi cha mẹ Audrey khám phá ra việc này, thì chỉ còn hai tháng nữa là Audrey đến ngày sinh nở, quá trễ để có thể có những lựa chọn khác. Hơn thế nữa, là một gia đình Catholic thuần thành, họ không muốn giết một hài nhi vô tội.
Ngày Audrey sinh con, cô chưa đến mười tám tuổi, nên mọi việc đều thuộc quyền quyết định của cha mẹ. Thế là mặc dù « mẹ tròn con vuông », em bé khoẻ mạnh, Audrey được cha mẹ chở về nhà một mình. Bé trai sơ sinh đã được cha mẹ nuôi đến nhận ngay từ lúc được cắt cuống rốn.
Về nhà, Audrey học tiếp năm lớp mười hai, tốt nghiệp trung học, đi làm, rồi lập gia đình với một thanh niên làm cùng chỗ. Cuộc sống hạnh phúc kéo dài không lâu, Audrey ly dị và bước vào cuộc hôn nhân thứ hai, lần này chắc là rút kinh nghiệm của lần đổ vỡ trước, hôn nhân kéo dài được gần mười năm, rồi lại « đường ai nấy đi. »
Hai cuộc hôn nhân đến rồi đi không để lại một ràng buộc nào với những người trong cuộc vì Audrey không sinh nở lần thứ hai.
 
*

Lúc này đã đến tuổi nửa đời người, bà Audrey chững chạc hơn, khôn ngoan hơn, và nỗi ân hận cho con năm xưa ngày một lớn dẩn.
 Bà trở về thành phố tuổi thơ, xin vào làm ở một tờ báo địa phương, và đổi lại họ « Spingfield » thời con gái cuả mình.
Là chuyên viên nhận đăng và lay out quảng cáo cho một tờ báo điạ phương, mỗi ngày bà Audrey thấy người ta đăng tất cả mọi thứ trên báo, và kết quả cũng cao, vì thỉnh thoảng bà vẫn nhận được những Email cảm ơn khi việc quảng cáo có kết qủa. Thế là bà Audrey quyết định đăng một quảng cáo cho chính mình, với ước mong tìm lại được cậu con trai chưa một lần được bồng bế năm xưa.
 Thế là từ đó, mỗi năm vào ngày 7 tháng 4, sinh nhật cuả cậu con, bà đăng một mẫu tin trên quảng cáo với nội dung không đổi :
“Chúc mừng sinh nhật ngày 7 tháng 4, sinh nhật cậu bé trai Springfield cuả mẹ. Mẹ luôn luôn thương yêu con.
Mẹ đẻ của con
– Audrey Springfield.”
Cái quảng cáo đó chỉ xuất hiện vào ngày 7 tháng 4 mỗi năm, và kéo dài gần 30 năm, xuất hiện trên báo, nằm khiêm nhường chìm lẫn trong cả chục mẫu quảng cáo đủ loại thượng vàng hạ cám khác.
Chỉ có tin đi mà không có tin về, nhưng bà Audrey không ngừng nuôi hy vọng một ngày nào đó, bà sẽ tìm lại cậu con trai sơ sinh thất lạc. Bà không ngừng cầu nguyện, tiếp tục đăng quảng cáo vào ngày 7 tháng 4 hàng năm trên cùng một tờ báo điạ phương. Hình như đó cũng là một cách làm giảm nỗi ân hận của bà, mặc dù đó không phải là quyết định của cô Audrey ngây thơ mười bảy tuổi, mà là quyết định của các đấng sinh thành.
 Và vào mỗi ngày chủ nhật thứ hai của tháng 5, ngày Mother’s Day ở Mỹ, bà lặng lẽ đi về một nơi nào đó xa xôi, tránh những hình ảnh trên báo chí, TV nói về ngày lễ cuả Mẹ. Hình như đó là ngày mà nỗi ân hận cuả bà dâng cao nhất, ngút ngàn chất ngất.
Nhiều năm như vậy, sau hai cuộc hôn nhân đổ vỡ, không có con với cả hai người chồng, mặc dù vẫn còn đẹp ở tuổi 60, bà Audrey không còn nghĩ đến chuyện lập gia đình lần thứ ba. Bà không cảm thấy cô đơn, chỉ thấy nỗi ân hận đã bỏ rơi cậu con trai sơ sinh năm xưa ngày càng lớn dần.
Cách đây hai năm, qua hồ sơ lưu trữ của một adoption agency ở điạ phương, bà Audrey được biết cậu bé sơ sinh năm xưa được cha mẹ nuôi đặt tên là Dylan. Thế là câu quảng cáo hàng năm trên báo vào ngày sinh cuả cậu bè trở thành cụ thể hơn như sau :

“Chúc mừng sinh nhật ngày 7 tháng 4 Dylan của mẹ. Mẹ luôn luôn thương yêu con.
Mẹ đẻ của con
– Audrey Springfield. “

Sau nhiều thập niên bị gậm nhấm trong nỗi ân hận, nhưng không ngừng cầu nguyện và hy vọng, năm nay, bà Audrey só được món quà qúy nhất trên đời với bà vào một tuần trước lễ Mother’s Day
 
*

Đó là một buổi trưa thứ bảy, yên tĩnh, an nhàn, không gấp rút, bận rộn như những ngày làm việc trong tuần, có một người đàn ông trung niên bấm chuông nhà bà. Từ cửa sổ nhìn ra, bà Audrey nghĩ đó là một nhân viên cuả UPS đến giao cho bà một cái áo khoác, món hàng mà bà mua qua internet tuần trước.
Bà mở cửa, người đàn ông trung niên trước mặt với trang báo quảng cáo của tờ Portland Tribune trên tay, giọng lịch sự có pha một chút e dè :
- Chào bà, thưa có phải bà là Audrey Springfield không ạ?
Bà gật đầu: "Vâng, tôi là Audrey Springfield".
Giọng người đàn ông trung niên lạc hẳn đi vì xúc động:
- Thưa bà , tên tôi là Dylan, có thể bà là mẹ ruột của tôi.
Cả hai người quan sát nhau kỹ hơn và cùng nhanh chóng nhận ra những nét quen thuộc của mình trên khuôn mặt người đối diện. Bà Audrey nghẹn ngào không nói được tiếng nào, ôm choàng lấy Dylan, thật chặt, như sợ người con trai lại biến mất khỏi vòng tay cuả bà nhanh chóng như năm xưa, lúc bà mười bảy tuổi.
Từ trên cái SUV đậu trước nhà, vợ cuả ông Dylan nhìn vào, và dù không được nghe hai người nói với nhau những gì, bà cũng nhận ra là ông Dylan đã tìm lại được người sinh ra mình sau 43 năm.
Có lẽ trời cũng động lòng trong giây phút trùng phùng cuả hai mẹ con, một màn mưa phùn chợt kéo đến phủ lên tóc của cả hai người những hạt nước trắng xóa li ti.

*

Tháng trước, nhân sinh nhật lần thứ 43, tự dưng ông Dylan tò mò lên search online xem thử có bao nhiêu người sinh cùng ngày 7 tháng 4, cùng nơi sinh với mình ở bệnh viện Oregon State Hospital ở Portland. Ông Dylan đánh vào hàng chữ: “Babies born in April 7th at Oregon State Hospital.” Trong vài giây, có hơn 75 ngàn kết quả hiện ra, mà một trong ba kết qủa đầu tiên ở trang đầu là dòng quảng cáo chúc mừng sinh nhật Dylan của bà Audrey.
Dù được bố mẹ nuôi, ông bà Lawrence, cho biết mình là con nuôi từ lúc tròn 21 tuổi, đôi lúc ông Dylan rất muốn đi tìm cha mẹ ruột cuả mình, nhưng ông không muốn tự làm mình thất vọng, vì chưa chắc là người sinh ra ông còn quan tâm và nghĩ đến ông. Vả chăng, cha mẹ nuôi cuả ông, ông bà Lawrence không có con, nên thương yêu ông vô cùng.
Lần này có tên cuả bà Audrey, ông tìm trên white book, quyển danh bạ điện thoại dày cộm của thành phố Portland, và tìm được cả số phone lẫn điạ chỉ cuả bà Audrey, chắc là mẹ ruột cuả ông, chỉ ở cách ông có 30 phút lái xe.
Thế là vào một ngày thứ bảy, hai vợ chồng ông Dylan Lawrence lái xe đến địa chỉ cuả bà Audrey với trang báo quảng cáo trên tay, với một kết qủa rất cảm động, một "happy ending" sau gần ba mươi năm, bà Audrey kiên nhẫn đăng quảng cáo trên báo chúc mừng sinh nhật ngày 7 tháng 4 cuả cậu con trai thất lạc từ lúc mới chào đời.
Dù mới gặp nhau lần đầu, nhưng tình mẫu tử từ bà Audrey và sợi dây huyết thống vô hình đã làm cho hai mẹ con thấy rất gần nhau như họ chưa từng bị chia cách trong 43 năm qua.
 Hai đứa con trai của ông Dylan kể từ bây giờ sẽ có thêm một bà nội thứ hai, bà nội Springfield, ngoài bà nội Lawrence mà các em vẫn thấy từ thuở mới có trí khôn.
 Đêm đó, bà Audrey ngồi suốt đêm trên ghế sofa, không dám nằm ngủ, bà sợ chuyện mới xảy ra lúc sáng chỉ là một giấc mơ. Nếu bà đi ngủ, lúc thức dậy, giấc mơ sẽ không còn.

*

Đó có lẽ là món quà qúy nhất mà Thượng đế đã ban tặng cho hai mẹ con bà Audrey một tuần trước lễ Mother’s Day. Một món quà vô giá không một khoản tiền nào có thể mua được.
Từ đó, mỗi lần đến ngày 7 tháng 4, thay vì đăng quảng cáo, và khóc thầm, bà Audrey sẽ mang một cái bánh sinh nhật đến cho con trai cuả mình với nụ cười rạng rỡ và với lòng biết ơn ông bà Lawrence đã nuôi dạy em bé sơ sinh Dylan năm xưa trở thành một người lớn đàng hoàng, có nghề nghiệp và tư cách. Và mỗi ngày Mother’s Day, một ngày chủ nhật cuả tháng 5, bà Audrey không phải lái xe đi xa, lặng lẽ âm thầm với những giọt lệ ăn năn cuả mình.
Trái tim của người Mẹ, từ một người mẹ non trẻ dại khờ, chưa đủ trí khôn, đến một người mẹ da mồi tóc bạc, đi gần hết cuộc đời lúc nào cũng chứa cả một đại dương tình thương cho các con cuả mình.

 Nguyễn Trần Diệu Hương
(View: 81908)
Vâng, tất cả chỉ là tạm bợ trong cuộc sống trần gian rất ngắn ngủi này! Xin Thiên Chúa luôn phù trợ và giữ gìn hồn an xác mạnh cho chúng con. Để chúng con biết sống từng ngày cho Chúa và cho tha nhân. Để cùng đích là được trở về bên Chúa với cuộc sống mới thật vĩnh cửu thật hạnh phúc muôn đời. Amen.
(View: 82196)
Mỗi Kitô hữu là một chi thể trong thân thể của Chúa Kitô, chúng ta hãy nghĩ, hãy nhìn, hãy nói, hãy sống thực thi theo sự hướng dẫn của Chúa Kitô là “Đầu”, Như vậy, chúng ta trở thành những chi thể lành mạnh và hữu ích trong thân thể màu nhiệm Chúa Kitô. Để sau này chúng ta cũng được Thiên Chúa phán với ta: “Đây là Con yêu dấu của Ta, Ta hài lòng về con” như đã phán với Đức Kitô xưa. Nếu không làm theo sự chỉ đạo của Chúa Kitô là “Đầu”, thì chúng ta chỉ là những chi thể bị tổn thương, những tế bào đang bị thối rữa, hay chỉ là những chi thể khuyết tật mà thôi.
(View: 77985)
Thiên Chúa cho ta mọi sự, thì lại bị con người đóng khung lại trong tủ kiếng, trên bờ tường, trong nhà thờ, trong nghi thức tôn giáo. Đáng buồn hơn là, nhiều người còn khước từ, chối bỏ, diễu cợt, hạ nhục, làm điều xấu để bôi nhọ hình ảnh đẹp mà Thiên Chúa đã ban cho ta.
(View: 79719)
Có thể nhận ra quyền năng vô biên của Thiên Chúa trước những thất bại và bất lực của nền khoa học hiện đại. Ta có thể nhìn nhận sức mạnh của Tinh Yêu theo Tin Mừng mới có thể cảm hoá và giải trừ những căng thẳng, xung đột do chính trị, sắc tộc hiện nay. Gần hơn, ta có thể nhận ra Ánh Sáng của Đức KiTô qua lời và hành động bênh vực của những cá nhân, tổ chức hay một nhóm người nào đó cho Sự Thật – Công Lý. Ta có thể nghe được tiếng gào khóc, kêu cứu của những “Hài Nhi Giêsu” trước bất công, gian dối, bạo lực… Như các “hiền sỹ” xưa, chúng ta biết nhận ra Chúa qua những dấu chỉ của cuộc sống và nơi những người xung quanh. Một khi đã nhận ra, chúng ta cần sẵn sàng trao ban bằng chính cuộc sống của mình.
(View: 80104)
Vinh danh Thiên Chúa trên trời, Bình an dưới thế cho người thiện tâm. Ngày nay hơn bao giờ hết, Chúa Giêsu cũng khóc và giơ hai bàn tay mang những dấu đanh cho chúng ta chiêm ngưỡng, là như dấu ấn của sự hòa bình mà Ngài đã kiến tạo, đã xây dựng.
(View: 80026)
Mặc dù người Việt không có ngày Thanksgiving, nhưng sau hơn ba mươi năm định cư ở Hoa Kỳ ngày lễ Tạ Ơn đã trở thành một thói quen trong mọi gia đình , một ngày ghi dấu nhiều kỷ niệm trong bước đầu tị nạn, một ngày có hạnh phúc vui mừng, một ngày có ngập đầy nhớ thương bên kia trời quê hương
(View: 81519)
Cuộc lữ hành trần thế chính là mùa vọng, mùa Chúa chúc phúc. Nên con người cần chuẩn bị kỹ lưỡng để đón nhận được nhiều niềm vui. Mùa vọng, mùa để hy vọng. Hy vọng một thời gian may mắn, một thời gian ý nghĩa cho cuộc sống. Sống bằng an bình, sống đời hạnh phúc. Để được như vậy, ta hãy sống đúng ý nghĩa của mùa vọng, tức là canh tân đời sống. Canh tân là trở về với Chúa trong phẩm giá người kitô hữu, con cái của Chúa.
(View: 82106)
.... Chết rồi đời người sẽ đi về đâu, linh hồn và thể xác rồi sẽ ra sao? Từ thời tạo dựng đến nay, có biết bao nhiêu nỗ lực để kéo dài sự sống, để thân xác được trường sinh bất tử nhưng rồi cũng hoài . “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, dù đã chết cũng sẽ được sống và tất cả những ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết ....
(View: 80527)
...đức tin, đức cậy, đức mến, cả ba đều tồn tại, nhưng cao trọng hơn cả là đức mến” (1Cr 13,13). Chỉ có đức mến mới mang theo được sau khi chết. Ta có mến yêu và thờ phượng một mình Thiên Chúa trong Thần Khí và Sự Thật chưa? Ta có yêu thương người thân cận như chính mình ta vậy chưa?
(View: 80287)
... sao chua xót qúa khi phải chứng kìến thân xác bất động , vô tri , tàn phá do tuổi già do bịnh tật ..... giờ đây xuôi tay,, nhắm mắt ... con đau xót, cãm thương cho kiếp con người .... Lạy Chúa xin thêm sức cho con , con thật quá mẽt mõi, đau buồn .... chán nãn Chúa ơi .... Xin tha lỗi cho con vì con chán chường sự sống Chúa ban, chán chường mọi sự ..... mặt dù con luôn biết Chúa yêu thương con, chăm sóc con mọi . Con tạ ơn Chúa đã cho con một cơ hội cuối trong đời để được nói lên lời từ biệt, lòng tri ân ..... cũng như tha thứ và xin ơn thứ tha với người đi xa. Xin tạ ơn Chúa là Thiên Chúa con tôn thờ . Amen.
(View: 78706)
Ai không đếm xỉa đến việc nhận biết Thiên Chúa, Thiên Chúa phó mặc cho trí não ngông cuồng của nó làm điều bất xứng ! (Rm 1,28) Tôi có sự thật về Đức Ki-tô, thì không ai bịt miệng tôi được ! (2 Cr 11,10). Xin cho mắt tâm hồn được rạng sáng, để biết đâu là hy vọng. Do bởi việc Chúa kêu gọi; đây là vinh quang phong phú của cơ nghiệp Người trong các thánh (Ep 1,18).
(View: 89129)
Con người không có quyền gì trên sự chết và sự sống. Sống và chết là kỳ công và đều bởi Thiên Chúa. Sự sống là mong manh, thế mà Thiên Chúa lại phải đánh đổi bằng máu của các tiên tri, bằng mạng sống của Con yêu dấu là Chúa Giêsu. Nhìn lá vàng rơi ta nghĩ về cuộc đời lữ thứ. Xin đừng mưu mô tính toán mà làm gì. Xin đừng chia rẽ và thù ghét làm chi. Cuộc đời này thật ngắn, tiền bạc trên thế gian này nhiều lắm, bàn tay ta có tham mấy cũng chẳng vơ vét hết được. Rồi đến lúc bàn tay xuôi xuống, lạnh cóng, cô đơn, chẳng nắm giữ được gì.
(View: 78829)
Với cái yếu đuối của ta, để sống hoàn thiện trên con đường nên thánh quả là nhiêu khê và nhiều thách đố, nhưng Đức Kitô vẫn luôn động viên ta qua lời minh định của Ngài: “ Đối với loài người thì không thể, nhưng đối với Thiên Chúa mọi sự đều có thể ” ( Mt.19,26). Thiên chúa là Đấng thánh, chí thánh, vì thế Ngài cũng mời gọi và mong ước ta nên thánh, có điều là ta có lắng nghe và đáp trả lời mời gọi đó hay không? Một khi ta lắng nghe và đáp trả lời mời gọi của Thiên Chúa, tin chắc ngài sẽ giúp ta như Ngài đã hứa: “ Kẻ nào đến với ta, Ta không loại ra ngoài ” (Ga.6,37)
(View: 79195)
Một ngày nào đó tôi sẽ chết. Tôi muốn người ta đặt trên quan tài tôi không phải chục bó hồng, không phải mười vòng hoa tươi mát, vì hoa đẹp mấy rồi cũng tàn. Nhưng tôi muốn người ta rải lên thi thể tôi những bông hoa tưởng nhớ, những nụ hoa cầu nguyện, những chùm hoa Xin Lễ, những bông hoa hy sinh. Hãy tặng tôi những bông hoa Forget Me Not.
(View: 82695)
Lạy Chúa Thánh Thần xin Ngài ngự đến , canh tân đổi mới đời sống chúng con ..... Amen
(View: 78527)
Sống được với nhau hẳn đó cũng là một nền “nhân bản” đúng nghĩa Kitô giáo, theo Lời Chúa Giêsu dạy: “Anh em hãy yêu thương nhau, như Thầy đã yêu thương anh em” .
(View: 77268)
....ta dễ dàng khám phá ra nơi bản thân còn có rất nhiều cái làm để làm quà và có thể đem tặng chúng cho người xung quanh. Những món quà đó sẽ mang lại giá trị gấp bội nếu được dùng phù hợp với môi trường. Những món quà tuy bé nhỏ ấy nếu được trang trí với những chiếc nơ đẹp của sự yêu thương, giấy gói quà là một con tim trong sáng cùng với tâm hồn thanh cao sẽ mang lại hạnh phúc cho tha nhân và làm gia tăng bậc thang giá trị cho chính mình.
(View: 73905)
Nếu định mệnh của Đức Giêsu kết thúc tại Núi Sọ thì đó là một định mệnh diệt vong. Không! Con đường của Chúa còn là con đường phục sinh. Định mệnh của Chúa là một định mệnh vinh quang. .....từ bỏ không phải để mất mà để được, được lại một cách sung mãn, hoàn hảo và cao cả phong phú hơn gấp bội. Mất hiện tại để được tương lai. Mất đời này để được đời sau. Mất phàm tục để được thần thiêng. Mất tạm bợ để được vĩnh cửu.
(View: 79248)
Lạy Chúa, xin giúp con tỏ ra thiện cảm và hiểu biết người khác như con muốn họ hiểu con, thiện cảm với con. Xin giúp con biết khuyến khích, nâng đỡ người khác, biết đối xử công bằng với họ và biết tha thứ cho họ như con muốn được họ khuyến khích, nâng đỡ, công bằng và tha thứ cho con. Trong khi con phê bình chỉ trích, nói lời thiếu bác ái với ai, xin cho con hiểu được như thế nào là bị phê bình chỉ trích. Xin cho con biết noi gương Chúa Giêsu đến để phục vụ, yêu thương và tha thứ, ngay cả kẻ thù ghét Ngài . Amen!
(View: 83897)
“phàm việc gì cũng phải tạ ơn Chúa; vì ý muốn của Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Jêsus Christ đối với anh em là như vậy” bắt đầu vang vọng trong tâm linh tôi, tôi bắt đầu cảm tạ và ngợi khen Chúa một cách yêú ớt. Tôi cảm tạ Chúa về người chồng của tôi, về những người bạn trung tín cầu nguyện cho tôi, về sự cứu rỗi và tình yêu không dời đổi của Ngài trong suốt cuộc đời tôi.