Một nhà
thám hiểm nọ lạc mất giữa sa mạc. Đi từ dụm cát này đến cồn cát nọ, nhìn hết
hướng này sang hướng kia, nơi đâu ông cũng thấy toàn là cát với cát. Lê gót
trong tuyệt vọng, tình cờ chân ông vấp phải một gốc cây khô.
Ông vấp ngã và nằm
vùi bên gốc cây. Ông không còn đủ sức để đứng lên, ông không còn đủ sức để
chiến đấu và cũng không còn một chút hy vọng sống sót nào. Trong tư thế bất
động ấy, nhà thám hiểm bỗng ý thức được sự thinh lặng của sa mạc.
Bốn bề chỉ có
thinh lặng. Thình lình ông ngẩng đầu lên. Trong sự thinh lặng tuyệt đối của sa
mạc, ông bỗng nghe được như có tiếng thì thào yếu ớt vọng lại bên tai. Dồn tất
cả sự chú ý, nhà thám hiểm mới nhận thức đó là tiếng róc rách chảy của một dòng
suối từ xa vọng lại.
Như sống lại từ cõi chết, ông định hướng nơi
xuất phát của tiếng suối. Rồi dùng nguồn năng lực còn sót lại, ông cố gắng lê
lết cho đến khi tìm được dòng suối...
Cuộc sống có quá nhiều bận rộn và ồn ào khiến chúng ta không nghe được tiếng nói và nhận ra sự hiện diện của Chúa.