"Có tiếng người hô trong hoang địa: Hãy dọn sẵn con đường của Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Ngài đi". (Mc 1, 3)
Hôm nay Chúa Nhật II, Mùa Vọng, Thánh Gioan Tiền Hô khổ tu trong hoang địa, kêu gọi chúng ta chuẩn bị đón rước Chúa Cứu Thế, bằng cách sám hối, từ bỏ con người cũ, đổi mới toàn diện để có thể xứng đáng gặp được Ngài.
Hơn hai nghìn năm trước, dân Do Thái đã nô nức đáp lời, cả miền Giuđêa và Giêrusalem tuôn đến với người, thú tội và chịu phép rửa trong sông Giođan. Còn bây giờ, dân Chúa có lẽ dửng dưng hơn, vô tư hơn, vẫn cứ bình chân như vại, chẳng muốn đi vào hoang địa buồn bã, nóng nảy, để ăn năn, sám hối.
Không hẳn thế, cũng có nhiều người vẫn đang vội vã chạy vào hoang địa, sa mạc trong tiểu bang Nevada, nhưng không phải để sám hối, mà để hối hả tìm đến Las Vegas, phồn hoa tràn đầy cám dỗ.
Vào hoang địa hay sa mạc, vừa ý nghĩa là nơi vắng lặng, vừa ý nghĩa xa lánh bụi trần xô bồ, từ bỏ những cám dỗ thế tục, những lo toan thường nhật, để có thể nhìn lại thân phận, xét mình thấu đáo, mới có thể nâng hồn lên, cầu nguyện và thống hối. Thêm vào đó gương sáng của vị tiên tri cuối cùng, Thánh Gioan Tiền Hô, còn dẫn chúng ta đến gần Chúa hơn nữa.
Thứ nhất, ngài mặc áo lông lạc đà, thắt lưng bằng dây da thú, ăn châu chấu và uống mật ong rừng, ăn chay hãm mình, từ chối nếp sống tiện nghi, có nghĩa bỏ mình theo Chúa. Ăn ngon, mặc đẹp, nhà cao cửa rộng, sung túc, phủ phê… là những cám dỗ hiển nhiên và thường xuyên với tất cả mọi người. Chúa chẳng cấm đoán vui hưởng những ân huệ ấy, nhưng biết đâu, đó lại là những rào cản, chướng ngại, ngăn chận chúng ta dến với Ngài, nếu vô tình chúng ta tự nguyện biến thành nô lệ cho những điều thế tục phù vân.
Thứ nhì, ngài kêu gọi chúng ta dọn đường, sửa lối cho thẳng. Hãy từ bỏ những đam mê xác thịt, những thói quanh co, lươn lẹo, gian dối, những hố sâu tội lỗi, những ổ gà, ổ vịt tham lam, ganh ghét, đố kỵ, hằn thù. Sám hối, ăn năn, từ bỏ sự dữ, xa lánh những cám dỗ đê hèn, để tâm hồn ngay thẳng, trong sáng, chào đón Chúa đến.
Thứ ba, ngài nhắc nhở chúng ta đức tính cao quý qua lời tự bạch: “Tôi không đáng cúi xuống cởi dây giày Người.”Đó là lòng khiêm tốn, tự hạ, điều mà sau này Chúa Giêsu còn nhấn mạnh, như yêu cầu tiên quyết để có thể xứng đáng đón rước Chúa.
Tóm lại, vào sa mạc mà không đem theo hành trang gồm những bảo bối như trên, thì có lẽ chẳng còn hữu ích gỉ nữa. Mặt khác, ĐHY Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận còn khéo léo tóm tắt lại bí quyết khi ra đi: Bỏ tất cả, mà chưa bỏ mình, thì con chưa bỏ gì cả, vì chính mình con sẽ dần dần quơ góp lại những gì con bỏ trước.(ĐHV, 3). Lạy Chúa, xin giúp chúng con biết nghe theo lời mời gọi tha thiết của Thánh Gioan, từ bỏ những thói hư tật xấu, từ bỏ chính mình, mà khiêm tốn sám hối, hầu xứng đáng đón tiếp Chúa đến. Amen
AM Trần Bình An