Thiếu Ngài khắc khoải khôn khuây,
Gió mưa, giông tố, bủa vây chực chờ.
Tìm không thấy lối mịt mờ tương lai.
Thiếu Ngài mắt đọng sương mai,
Lòng buồn khôn xiết có ai hiểu mình.
Thiếu Ngài một cõi u minh,
Đời không ý nghĩa nhục vinh chẳng màng.
Thiếu Ngài như cánh đồng hoang,
Bơ vơ trống vắng lo toan được gì.
Thiếu Ngài ôi lắm sầu bi,
Biết ai tâm sự những khi vui buồn.
Thiếu Ngài lòng kiếm tìm luôn,
Xin đừng bỏ mặc niềm tin sói mòn.
Thiếu Ngài con sẽ héo hon,
Ngài ơi, chớ nỡ bỏ con một mình.
Sao Ngài cứ mãi lặng thinh,
Thấu chăng nhân thế cảnh tình bạc đen.
Bỏ con đơn độc bao phen,
Giữa đời muôn lối bon chen ghen hờn.
Lời Ngài tha thiết keo sơn,
Rằng không thay đổi quý hơn vàng ròng.
Nhưng khi con gặp long đong,
Hình như vắng bóng Ngài trong cuộc đời.
Lắm lúc thất vọng Ngài ơi,
Con như hụt hẫng biển đời chơi vơi.
Sao Ngài im bặt tăm hơi,
Thầm kêu Ngài hỡi! Ngài ơi sao đành!
Elizabeth Trần thị Uyển Nguyện.