Sống và chết có lẽ là mối ưu tư của mỗi con người khi được sinh ra sống
trên dương thế. Có nhiều câu hỏi đặt ra, có nhiều cách suy nghĩ cho câu trả lời về vấn đề này. Sống sao cho vừa lòng người, sống
sao cho xứng đáng một đời người để trọn kiếp nhân sinh? Chết rồi đời người sẽ đi về đâu, linh hồn và thể xác rồi sẽ ra sao? Từ thời tạo dựng đến nay, có biết bao nhiêu nỗ lực để kéo dài sự sống, để thân xác được trường sinh bất tử nhưng rồi cũng hoài công vô ích. Đối với người Công Giáo, Thiên Chúa là sự sống và là sự sống lại vì thế sống trên dương thế cần phải có sự kết hợp với Chúa Giêsu, tin rằng Chúa hiện diện và đồng hành
với mình cho đến tận thế. Khi lãnh nhận Bí tích Thánh Tẩy, người Kitô đã thật sự tham dự vào đời sống trên trời của Chúa Kitô Phục Sinh và phải kiên vững đời sống đức tin đến lúc nhắm mắt lìa đời, bằng không nếu sống mà không có sự kết hợp với Đức Giêsu, ngay bây giờ đã là chết.
Chết về thể lý chỉ là một sự chấm dứt cuộc lữ thứ trần gian để bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống đời sau trên Thiên Quốc.
....................
Đức Giêsu trao cho chúng ta sự sống mà cái chết chỉ là giấc ngủ.

Chết về thể lý chỉ là một sự chấm dứt cuộc lữ thứ trần gian để bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống đời sau trên Thiên Quốc.
....................
Đức Giêsu trao cho chúng ta sự sống mà cái chết chỉ là giấc ngủ.
“Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, dù đã chết cũng sẽ được sống và tất cả những ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết. Chị có tin điều đó không?”. Nếu tin và sống lời này thì ngay bây giờ chúng ta đã được giải thoát khỏi sự chết, ngay bây giờ đã có sự sống của Thiên Chúa, nhờ niềm tin mà chúng ta sống cuộc đời nhẹ nhàng ở đời này. Cái chết thể lý có thể là nỗi đau lớn cho con người nhưng câu trả lời của Đức Giêsu lại càng lớn hơn nữa.
......
Ngay bây giờ những người tin vào Đức Giêsu đã có sự sống đời đời, chúng ta có dám tin và làm cho người khác cũng tin như vậy không?
Trích lược từ bài viểt Nguyễn Hoàng Thương